Benh.vn https://benh.vn Thông tin sức khỏe, bệnh, thuốc cho cộng đồng. Fri, 02 Feb 2024 10:20:57 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.3 https://benh.vn/wp-content/uploads/2021/04/cropped-logo-benh-vn_-1-32x32.jpg Benh.vn https://benh.vn 32 32 Câu chuyện cảm động về một con chó https://benh.vn/cau-chuyen-cam-dong-ve-mot-con-cho-8137/ https://benh.vn/cau-chuyen-cam-dong-ve-mot-con-cho-8137/#respond Thu, 07 Dec 2017 06:34:54 +0000 http://benh2.vn/cau-chuyen-cam-dong-ve-mot-con-cho-8137/ Chó là một loài động vật sống tình cảm. Sự trung thành, tình yêu thương, thậm chí là đánh đổi cả mạng sống để cứu chủ,… tất cả những điều mà những chú chó đã dành cho chủ của mình, hẳn sẽ khiến bạn phải rưng rưng vì cảm động.

Bài viết Câu chuyện cảm động về một con chó đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Chó là một loài động vật sống tình cảm. Sự trung thành, tình yêu thương, thậm chí là đánh đổi cả mạng sống để cứu chủ,… tất cả những điều mà những chú chó đã dành cho chủ của mình, hẳn sẽ khiến bạn phải rưng rưng vì cảm động.

Có một lần, tôi gọi taxi để đưa con chó đi khám bệnh. Vì con chó ho rất nặng tiếng nên gây chú ý đến người tài xế. Anh ta quay lại hỏi: “con chó bị cảm lạnh à?”

Tôi đáp: “Đúng vậy, nó ho liên tục từ hôm qua đến giờ.”

Người tài xế thở dài hỏi:”Chà, ho giống người vậy.”

Rồi anh ta bắt đầu câu chuyện. Anh ta kể về những trải nghiệm đau khổ khi anh ta nuôi con chó của mình. Nhiều năm trước đây, anh ta nuôi một con chó becgie. Nó có thân hình cao lớn, ăn rất khỏe, tiếng sủa của nó rất vang, Một hôm, anh cảm thấy mình không còn đủ sức để nuôi nó, anh cho nó vào bao tải và chở đi vứt.

Vì sợ nó quay về nhà, anh đã lái xe đến một vùng núi cách nhà hơn 100km rồi thả nó ở đó.. Sau khi thả con chó, anh lái xe thật nhanh, con chó đuổi theo mấy cây số rồi biến mất.

Một tuần lễ sau, vào lúc nửa đêm anh nghe ngoài cửa có tiếng lạch cach. Mở cửa ra nhìn thì hóa ra con chó quay về. Thân hình của nó gầy còm, dáng vẻ bối rối, rõ ràng là nó đã trải qua một thời gian tìm kiếm khá lâu.

Tuy rất ngạc nhiên nhưng anh ta chẳng nói câu nào, lẳng lặng vào trong nhà lấy ra một chiếc bao tải và cho con chó vào, vứt nó đi một lần nữa.

Lần này anh đi theo đường quốc lộ số 1. Dọc đường đi anh nghe thấy tiếng con chó khóc thúc thít. Khi đến nơi, anh ta mở chiếc bao tải ra, thì thấy toàn là máu. Ở khóe miệng của con chó, máu vẫn tiếp tục trào ra. Anh dùng tay banh miệng con chó ra thì thấy lưỡi nó đã đứt làm đôi. Hóa ra con chó đã cắn lưỡi tự tử.

Khi người tài xế kể xong chuyện, một không khí im lặng lạ thường bao trùm chiếc xe. Từ chiếc kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy khóe mắt của anh ta đỏ lên.

Một lát sau, anh ta mới nói: “Mỗi lần nhìn thấy chó của người khác, tôi đều nhớ đến con chó đã cắn lưỡi tự tử của tôi. Sự việc này khiến cho tôi đau khổ suốt cả một đời. Tôi không phải con người. Tôi không phải con chó.”

Nghe xong câu chuyện của người tài xế, trước mắt tôi như hiện ra cảnh tượng: con chó ấy chạy lang thang giữa núi sâu, giữa những cánh đồng hoang, giữa những thành phố ngoại ô. Để trở về nhà gặp lại chủ nhân, nó đã chạy hàng trăm cây số. Khó khăn lắm mới tìm được đường về nhà, vậy mà chủ nhân không những không mở cửa, không một lời động viên nào còn lập tức vứt nó đi lần nữa. Đây là một cú sốc lớn chừng nào đối với một con chó trung thành và tình nghĩa. Để khỏi bị chối bỏ lần nữa, con chó đã tự kết liễu đời mình.

Người tài xế kể tiếp. Anh đã mang con chó về chôn cất ở trong vườn, thường xuyên thắp hương cho nó. Vậy mà đến nay anh vẫn chưa gạt bỏ được nỗi ân hận trong lòng. Vì thế anh thề rằng, phải kể cho những người nuôi chó nghe câu chuyện này, khuyên mọi người hãy yêu quý con chó của mình nhiều hơn. Anh hy vọng việc này sẽ giúp anh chuộc lại phần nào tội lỗi của mình.

Một con chó có tình có nghĩa nhưng lại bị vứt bỏ một cách vô tình, điều này khiến cho người tài xế đau khổ suốt cả cuộc đời. Chó còn như thế huống hồ là con người. Khi ai đó bỏ mặc một người có tình có nghĩa, liệu anh ta có thể sống yên ổn suốt cả cuộc đời hay không? Với những kẻ làm cha làm mẹ chối bỏ con cái mình, với những kẻ làm con nhưng lại bỏ mặc cha mẹ tuổi già sức yêu thì tội ác lớn biết chừng nào.

Benh.vn (Sưu tầm)

Bài viết Câu chuyện cảm động về một con chó đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/cau-chuyen-cam-dong-ve-mot-con-cho-8137/feed/ 0
Câu chuyện về tờ tiền 5.000 đồng https://benh.vn/cau-chuyen-ve-to-tien-5-000-dong-8162/ https://benh.vn/cau-chuyen-ve-to-tien-5-000-dong-8162/#respond Tue, 21 Nov 2017 06:35:24 +0000 http://benh2.vn/cau-chuyen-ve-to-tien-5-000-dong-8162/ Cuộc sống có những điều thật nhỏ nhưng nó ấn chứa những giá trị không thể kể hết. Một câu nói của một người bạn về cuộc đời đôi khi cứu được cả một cuộc hôn nhân, một cái nhìn thân thiện có thể làm dịu lại khí thế anh hùng của người đối diện. Và một tờ tiền 5.000 thì giá trị là gì?

Bài viết Câu chuyện về tờ tiền 5.000 đồng đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Cuộc sống có những điều thật nhỏ nhưng nó ấn chứa những giá trị không thể kể hết. Một câu nói của một người bạn về cuộc đời đôi khi cứu được cả một cuộc hôn nhân, một cái nhìn thân thiện có thể làm dịu lại khí thế anh hùng của người đối diện. Và một tờ tiền 5.000 thì giá trị là gì?

Chuyện là chỗ trọ nơi tôi ở ngoài đầu hẻm có 1 chị sáng bán báo, chiều bán trà sữa, kem, chè, bánh tráng trộn,…. Thời bắt đầu là sinh viên năm nhất, thỉnh thoảng ghé chị mua báo về đọc. Có nói chuyện vội vàng vài ba câu xã giao cho vui, cũng cảm nhận được chị là người khá nhiệt tình và vui vẻ. ̀ Vào tháng 7/2014, tức lúc này là đầu năm tư rồi, mình có đặt báo Sài Gòn hàng tuần về đọc, lấy được khoảng 6 tuần thì không lấy nữa vì học kỳ cuối làm luận văn tốt nghiệp nên dọn đồ về quê cho giảm bớt chi phí sinh hoạt. Vào tuần cuối, tôi cùng với đứa bạn ghé ăn kem sẵn lấy báo rồi trả tiền, tiện thông báo tuần sau không lấy nữa, chị vui vẻ đáp: “vậy khi có qua Cần Thơ có nhu cầu mua báo thì ghé chị”.

3 tháng sau kể từ dạo ấy, đúng thứ 6 ngày 13/3 tôi qua Cần Thơ nộp bài và chiềù ghé qua chỗ chị bán báo năm xưa mua ly trà sữa để lên xe buýt nhâm nhi! Lúc chị đang pha trà tôi hỏi:

– Bao nhiêu vậy chị ?

– 10 ngàn đồng em. À em phải là người đặt báo Sài Gòn lần trước không?

– Dạ! Đúng rồi chị! Có gì không chị? (đúng lúc đưa tay lên miệng tháo khẩu trang, nghĩ thầm thì ra chị cũng nhận ra mình)

– Chị tính lộn của cưng 5 ngàn, hôm bữa chị hỏi bé kia mà nó nói em đâu có mua báo đâu chị, hên là hôm nay gặp cưng.

– Tức là em phải trả thêm cho chị 5 ngàn hay sao chị ?

– Chị trả lại cho cưng 5 ngàn, báo SG chỉ 14 ngàn, mà chị tính em 19 ngàn. Em chỉ cần trả cho chị 5 ngàn ly trà sữa bữa nay thôi.

Đúng lúc chị chỉ vào tờ 5 ngàn tôi cầm trên tay, mà miệng vừa cười vừa nhắc đi, nhắc lại là đưa 5 ngàn thôi. Biểu tượng cảm xúc smile Sau đó, chị đưa trà sữa và mình trả chị chỉ 5 ngàn. ”Bữa nay, em qua đây nộp bài cho giáo viên nên sẵn ghé chị mua trà sữa, em cám ơn Chị”, Chị xứng đáng nhận được nhiều hơn lời cám ơn và ly trà sữa trên tay chưa uống nhưng đã cảm nhận được vị ngọt của nó.

Hòa với nhịp bước chân trên đường là xuyên suốt dòng suy nghĩ nối tiếp nhau, chỉ 5 ngàn đồng mà chị vẫn cố tìm để trả lại, vì sao vậy? Suốt chuyến xe về nhà hôm ấy, tôi không ngừng nghĩ, buôn bán đâu có bao nhiêu đồng lời, sao chị không quên nó đi nhưng trái lại chị luôn kiếm tìm người mua báo chỉ để trả năm ngàn, chị hoàn toàn có thể quên đi số tiền ấy và tôi cũng chẳng biết gì nếu chị không nhắc đến. Qua đó có thể thấy được một nhân cách chân chín giữa dòng đời bon chen hơn thua vì tiền. Tiền không làm nên giá trị con người nhưng nó có thể đánh mất đi nhân cách một người. Cám ơn Chị! Vì chị cho em thêm niềm tin để tin tưởng rằng trong cuộc đời này có những người như chị, không vì 5 ngàn của 3 tháng về trước mà quên đi số tiền vô cùng nhỏ ấy.

Đâu đó bên tai, tôi nhớ lại lời mẹ dạy lúc nhỏ: ” Tiền của mình là của mình, khi xài tiền của mình thì sẽ thoải mái và vui vẻ hơn, đừng xài tiền của người khác một cách không chính đáng. Biết đâu mình xài vậy mà người ta ở nhà đang khóc đó con”

Benh.vn st.

Bài viết Câu chuyện về tờ tiền 5.000 đồng đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/cau-chuyen-ve-to-tien-5-000-dong-8162/feed/ 0
Không có có sao đâu https://benh.vn/khong-co-co-sao-dau-7619/ https://benh.vn/khong-co-co-sao-dau-7619/#respond Tue, 07 Nov 2017 06:24:45 +0000 http://benh2.vn/khong-co-co-sao-dau-7619/ Mời bạn đọc cùng thư giãn với Benh.vn bằng những mẩu truyện hay và chứa đựng nhiều ý nghĩa.

Bài viết Không có có sao đâu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Mời bạn đọc cùng thư giãn với Benh.vn bằng những mẩu truyện hay và chứa đựng nhiều ý nghĩa.

– Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?

Cô gái buồn bã nói:

– Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không sống nổi.

Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:

– Ồ! Lạ nhỉ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được?!

Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử. Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà! Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:

– Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?

Vị thương gia ậm ừ trả lời:

– Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi.

Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Đây là một nhận thức lớn! Ai thấy được điều này là có trí tuệ. Khổ đau, vật vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình vì trước đây ta vốn có gì đâu!

Người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ rằng không có người yêu thì không sống nổi, chợt thấy rõ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội” kia thì ta vẫn sống vui, liền lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông nữa.

Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà lên. Bây giờ trắng tay nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ chưa mất mát tí gì. Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này!!!

Benh.vn (sưu tầm)

 

Bài viết Không có có sao đâu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/khong-co-co-sao-dau-7619/feed/ 0
Mảnh đĩa vỡ hạnh phúc https://benh.vn/manh-dia-vo-hanh-phuc-7624/ https://benh.vn/manh-dia-vo-hanh-phuc-7624/#respond Sun, 05 Nov 2017 06:24:51 +0000 http://benh2.vn/manh-dia-vo-hanh-phuc-7624/ Mời bạn đọc cùng thư giãn với Benh.vn bằng những câu chuyện ý nghĩa về tình cảm gia đình.

Bài viết Mảnh đĩa vỡ hạnh phúc đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Mời bạn đọc cùng thư giãn với Benh.vn bằng những câu chuyện ý nghĩa về tình cảm gia đình.

Một ngày khi tôi khoảng chín tuổi, mẹ có chuyện phải vào thị trấn và giao tôi cho anh chị trông nom. Khi mẹ vừa đi, tôi chạy vào phòng ngủ của mẹ và mở tủ trang điểm. Trong ngăn trên cùng, dưới lớp vải mềm thơm, tôi thấy hộp nữ trang. Tôi thích thú như vừa khám phá một kho tàng, cái nhẫn hồng ngọc của cô tặng cho mẹ, đôi hoa tai ngọc trai một thời thuộc về bà, dải lụa của chiếc áo mẹ mặc vào ngày cưới… Tôi thích thú nghịch ngợm bằng cách mang thử tất cả thứ ấy vào, tưởng tượng vô số hình ảnh thú vị đầy màu sắc về những gì mà một phụ nữ xinh đẹp phải có…

Bỗng nhiên tôi phát hiện một cái hộp nhỏ màu đỏ. Mở ra, tôi hết sức kinh ngạc khi nhận thấy bên trong chỉ có mỗi một mảnh sứ trắng hẳn đã vỡ ra từ một cái đĩa. Tại sao mẹ tôi lại cất giữ một vật như thế này nhỉ? Lấp lánh dưới ánh sáng, mảnh đĩa vỡ chẳng nói lên được câu trả lời.

Vài tháng sau, khi tôi đang chuẩn bị bàn ăn, cô láng giềng Marge đến chơi. Liếc qua chiếc bàn, cô Marge nói: “Ồ, hẳn gia đình đang chuẩn bị tiếp khách. Thôi để tôi vào lúc khác vậy”. “Không, cứ tự nhiên. Chúng tôi chẳng đón ai cả” – mẹ trả lời. Marge hỏi: “Nhưng trên bàn toàn đĩa đẹp… Tôi chẳng bao giờ dám cho bọn trẻ đụng đến những thứ như thế”. Mẹ cười: “Tối nay, gia đình tôi được thưởng thức món thích nhất. Nếu dọn bàn thật đặc biệt để đãi khách thì sao không dọn thật đặc biệt cho chính gia đình mình?”. “Nhưng những cái đĩa đẹp thế kia…”. “Ồ, vài cái đĩa vỡ là cái giá không đáng kể phải trả để đổi lại niềm vui cho gia đình. Mỗi mảnh vở đều chứa một câu chuyện kỷ niệm…”.

Đi đến tủ chén, mẹ tôi lấy ra một cái đĩa cũ kể: “Cái này vỡ vào ngày chúng tôi mang Mark từ nhà bảo sanh về. Hôm đó là một buổi chiều thật lạnh lẽo. Khi ấy, Judy chỉ mới sáu tuổi nhưng cứ nằng nặc đòi giúp tôi việc bếp núc. Nó làm vỡ cái đĩa này khi khệ nệ mang đến bồn rửa”… Mẹ kể tiếp: “Thoạt đầu tôi bực mình ghê lắm nhưng rồi tự nhủ mình không thể vì chuyện cái đĩa vỡ lại làm mất đi không khí hạnh phúc khi vừa đón thằng bé mới sinh về. Hơn nữa, sau đó tất cả chúng tôi cùng ngồi hàn keo cho chiếc đĩa vỡ đó. Hóa ra, không khí càng vui hơn”.

Mẹ lại đến tủ chén, lấy ra một cái đĩa nữa “Chị có thấy cạnh đĩa bị mẻ không? – Mẹ hỏi cô Marge – Chuyện xảy ra khi tôi 17″. Giọng mẹ trở nên nhẹ hẳn: “Một ngày mùa thu, các anh tôi cần người giúp dọn đống cỏ khô. Vì thế, một thanh niên được thuê. Anh ta trông mảnh dẻ nhưng đôi tay rất khỏe và khá đẹp trai với mái tóc vàng. Mấy ông anh tôi bỗng thích anh ta và mời đến dự buổi ăn tối. Khi ông anh kế xếp anh ấy ngồi sát tôi, mặt tôi đỏ ửng vì mắc cỡ… Trong bữa ăn, anh ấy đưa tôi cái đĩa nhờ lấy hộ thức ăn nhưng lúc đó tim tôi đập mạnh và tôi run đến nỗi làm cái đĩa va vào một cái khác khiến cạnh bị mẻ… Khi ra về, anh ấy nắm tay tôi, đặt mảnh đĩa vỡ vào, không nói gì hết nhưng nở nụ cười. Chỉ cười… Một năm sau, tôi lập gia đình với anh ấy. Mãi cho đến nay, cứ khi nào nhìn cái đĩa này tôi lại thích thú nhớ đến chuyện xưa…”.

Tôi không thể nào quên được mảnh đĩa vỡ trong tủ trang điểm của mẹ. Đợi dịp thích hợp, tôi chạy ngay vào phòng mẹ, lấy mảnh vỡ đó xem cẩn thận, rồi lao xuống nhà bếp bắc ghế lấy cái đĩa mẻ ra. Đúng như tôi nghĩ, mảnh vỡ hoàn toàn khớp với chỗ mẻ trên đĩa. Đó chính là mảnh đĩa vỡ mà bố tôi đã đưa cho mẹ vào ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Và bây giờ, câu chuyện tình bắt đầu từ mảnh vỡ đó đã trôi qua đến năm thứ 54 trong hạnh phúc… Mới đây, một cô chị của tôi đã ngỏ lời xin mẹ chiếc nhẫn hồng ngọc; một cô chị khác lại đòi đôi hoa tai của bà. Còn tôi, tôi chỉ thích kỉ vật quí nhất đời mẹ mà bà đã trân trọng giữ mãi suốt mấy chục năm qua: mảnh đĩa vỡ nhỏ xíu.

Benh.vn (st)

Bài viết Mảnh đĩa vỡ hạnh phúc đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/manh-dia-vo-hanh-phuc-7624/feed/ 0
Vợ tôi muốn tôi đưa người khác đi ăn tối https://benh.vn/vo-toi-muon-toi-dua-nguoi-khac-di-an-toi-7625/ https://benh.vn/vo-toi-muon-toi-dua-nguoi-khac-di-an-toi-7625/#respond Sat, 04 Nov 2017 06:24:52 +0000 http://benh2.vn/vo-toi-muon-toi-dua-nguoi-khac-di-an-toi-7625/ Tình mẫu tử cao như mây trời, rộng như biển lớn. Chúng ta chẳng thể nào đong đếm được tình yêu của người mẹ dành cho đứa con của mình cả. Ngay sau đây, mời các bạn cùng thưởng thức một câu chuyện hay về mẹ. Hy vọng rằng các bạn cũng sẽ thích câu chuyện ý nghĩa này !

Bài viết Vợ tôi muốn tôi đưa người khác đi ăn tối đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Tình mẫu tử cao như mây trời, rộng như biển lớn. Chúng ta chẳng thể nào đong đếm được tình yêu của người mẹ dành cho đứa con của mình cả. Ngay sau đây, mời các bạn cùng thưởng thức một câu chuyện hay về mẹ. Hy vọng rằng các bạn cũng sẽ thích câu chuyện ý nghĩa này !

Sau 17 năm chung sống, vợ tôi bỗng muốn tôi đưa một người phụ nữ khác đi ăn tối và xem phim. Người phụ nữ mà vợ tôi nói đến đó chính là MẸ TÔI, hiện đang sống cô đơn từ 20 năm qua, thế mà tôi vì bận công tác và chuyện gia đình nên thỉnh thoảng mới ghé thăm bà.

Đêm đó, tôi gọi điện để mời bà đi ăn và xem phim.

“Có chuyện gì không con? Gia đình con ổn cả chứ?” Bà lo lắng hỏi. Mẹ tôi thuộc loại người phụ nữ hay lo lắng, cho rằng một cú điện thoại muộn hay một lời mời bất ngờ luôn là dấu hiệu báo trước của những chuyện không lành.

“Con nghĩ rằng con sẽ rất vui được ở bên mẹ một lúc – tôi trả lời – Chỉ hai mẹ con mình thôi”.

Mẹ tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Mẹ cũng rất thích điều đó”.

Chiều Thứ sáu sau khi tan sở, tôi lái xe đến đón mẹ tôi. Khi đến nơi, tôi nhận thấy mẹ tôi có vẻ bồn chồn náo nức về chuyện mẹ con tôi cùng ăn tối chung với nhau. Bà đứng đợi tôi ở cửa, tóc uốn xoăn và mặc chiếc áo mà bà đã mặc trong lần sinh nhật vừa qua, miệng cười rạng rỡ: “Mẹ khoe với các bà bạn rằng mẹ sẽ đi ăn tối với con trai của mẹ và họ rất xúc động về điều này.”

Khi đến nhà hàng, mẹ tôi khoác tay tôi hãnh diện bước vào như thể bà là Đệ nhất Phu nhân. Sau khi an vị, tôi đọc menu chọn món vì mắt mẹ tôi chỉ đọc được chữ to mà thôi. Tôi bất chợt ngước lên và bắt gặp mẹ tôi đang nhìn tôi âu yếm. Một nụ cười buồn thoáng hiện trên môi bà. “Khi con còn bé, chính mẹ phải đọc menu chọn món”.

Tôi trả lời : “Bây giờ đến lúc mẹ nghỉ ngơi để con đáp lễ cho mẹ chứ”.

Trong suốt bữa ăn, mẹ con tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những kỷ niệm xa xưa từ thời nảo thời nao. Thế nhưng mẹ tôi rất thích và ngồi nói suốt đến nỗi chúng tôi trễ mất buổi chiếu phim.

Khi về đến nhà, mẹ tôi nói: ” Mẹ sẽ đi ra ngoài với con lần nữa, nhưng lần này phải để mẹ mời”. Tôi gật đầu đồng ý.

“Bữa ăn tối của anh với mẹ thế nào ?” Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà.

“Tuyệt vời! Hơn cả mức anh tưởng”.

Vài ngày sau, mẹ tôi qua đời vì bệnh tim. Chuyện đó xảy ra bất ngờ đến nỗi tôi chẳng có cơ hội để làm điều gì đó cho mẹ tôi.

Một thời gian sau, tôi nhận được một lá thư, trong đó có bản sao hóa đơn của nhà hàng, nơi mà mẹ con tôi đã ăn bữa tối cuối cùng với nhau, kèm theo vài dòng chữ.

“Mẹ đã trả tiền trước cho hóa đơn này. Mẹ không chắc mẹ có thể đi ăn với con hay không. Nhưng không sao, mẹ đã trả tiền cho hai phần ăn – một phần cho con và một phần cho vợ con. Con không thể nào hình dung được bữa ăn tối hôm đó có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ đâu. Mẹ yêu con, con trai của mẹ!”

Benh.vn (sưu tầm)

Bài viết Vợ tôi muốn tôi đưa người khác đi ăn tối đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/vo-toi-muon-toi-dua-nguoi-khac-di-an-toi-7625/feed/ 0
Đừng vội phán xét https://benh.vn/dung-voi-phan-xet-7350/ https://benh.vn/dung-voi-phan-xet-7350/#respond Fri, 04 Aug 2017 06:19:28 +0000 http://benh2.vn/dung-voi-phan-xet-7350/ Chuyện ở đời muôn hình vạn trạng, đừng vội nhìn, đừng vội phán xét vì đơn giản rằng chúng ta là … người ngoài cuộc.

Bài viết Đừng vội phán xét đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Chuyện ở đời muôn hình vạn trạng, đừng vội nhìn, đừng vội phán xét vì đơn giản rằng chúng ta là … người ngoài cuộc.

Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.

Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu…

Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”

Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng: “Em hận anh, em đã nhìn nhầm người rồi.”

Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. Cậu học sinh nói: “Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé!”

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”

Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy.”

Thầy giáo xúc động: “Trả lời rất đúng.”

Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết định, người chồng đã giành lấy cơ hội sống duy nhất về mình. Trong nhật ký viết rằng: “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi.”

Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này: Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.

Người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc.

Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta hiểu được ý nghĩa của trách nhiệm.

Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai, mà là người ta hiểu được sự trân quý của người bên cạnh mình.

Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ người đó cái gì, mà là vì người ta xem người đó là bạn.

Bài viết Đừng vội phán xét đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/dung-voi-phan-xet-7350/feed/ 0
Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh https://benh.vn/bua-tiec-dem-trong-nha-ve-sinh-5346/ https://benh.vn/bua-tiec-dem-trong-nha-ve-sinh-5346/#respond Mon, 03 Apr 2017 05:22:05 +0000 http://benh2.vn/bua-tiec-dem-trong-nha-ve-sinh-5346/ Trong bài viết này, Benh.vn xin đem đến cho bạn đọc những câu chuyện về tình yêu thương, về lòng nhân ái để giúp chúng ta nuôi dưỡng tâm hồn.

Bài viết Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Trong bài viết này, Benh.vn xin đem đến cho bạn đọc những câu chuyện về tình yêu thương, về lòng nhân ái để giúp chúng ta nuôi dưỡng tâm hồn.

Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..

Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo: Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.

Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng: Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.

Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách: đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con: Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.

  Thằng bé ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.

Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: Không biết nó đã chạy đi đằng nào… Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi: Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!

Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé. Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!

Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…

Benh.vn st.

Bài viết Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/bua-tiec-dem-trong-nha-ve-sinh-5346/feed/ 0
Chiếc rìu cùn: Bài học từ người đàn ông vĩ đại của nước Mỹ https://benh.vn/chiec-riu-cun-bai-hoc-tu-nguoi-dan-ong-vi-dai-cua-nuoc-my-9555/ https://benh.vn/chiec-riu-cun-bai-hoc-tu-nguoi-dan-ong-vi-dai-cua-nuoc-my-9555/#respond Sun, 21 Aug 2016 07:18:36 +0000 http://benh2.vn/chiec-riu-cun-bai-hoc-tu-nguoi-dan-ong-vi-dai-cua-nuoc-my-9555/ Vội vàng chạy theo những mục tiêu đề ra mà quên mất việc chăm chút cho cỗ máy của mình, không ít người để thành công tuột khỏi tầm tay. Đó là bài học mà Tổng thống thứ 16 của Mỹ gửi gắm trong câu chuyện người tiều phu và chiếc rìu cùn của anh ta.

Bài viết Chiếc rìu cùn: Bài học từ người đàn ông vĩ đại của nước Mỹ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Vội vàng chạy theo những mục tiêu đề ra mà quên mất việc chăm chút cho cỗ máy của mình, không ít người để thành công tuột khỏi tầm tay. Đó là bài học mà Tổng thống thứ 16 của Mỹ gửi gắm trong câu chuyện người tiều phu và chiếc rìu cùn của anh ta.

Là tổng thống Mỹ nổi tiếng nhất lịch sử, vị tổng thống thứ 16 của Mỹ Abraham Lincoln được mệnh danh là “người giải phóng vĩ đại”. Những tư tưởng đổi mới của ông đã giúp ích cho rất nhiều người vượt qua giới hạn của bản thân mình để thành công.

Một trong những câu nói và bài học nổi tiếng nhất mà Abraham Lincoln để lại trước khi bị ám sát là câu chuyện về chiếc rìu của người tiều phu.

Câu chuyện về chiếc rìu của chàng tiều phu

Chuyện xưa kể rằng, có một anh tiều phu đến gặp ông chủ xưởng gỗ để xin làm việc. Thấy anh khỏe mạnh, chăm chỉ, lại thật thà, ông chủ xưởng nhận ngay.

Để đáp lại lòng tốt của người chủ, anh tiều phu tự nhủ sẽ làm việc thật cố gắng. Vác chiếc rìu của mình lên vai, anh chàng đi vào rừng và chăm chỉ đốn gỗ.

Sau một ngày dài làm việc, người tiều phu mang về 18 cây gỗ. Ông chủ hài lòng, vỗ vai anh và khích lệ: “Tốt lắm chàng trai, hãy cứ tiếp tục phát huy”.

Ngày tiếp theo, anh chặt tới 20 cây gỗ, rồi 25 cây, 30 cây. Số tiền kiếm được ngày càng nhiều, sự tin tưởng của người chủ càng lớn.

Ngày thứ 5, sau khi làm việc hăng say từ sáng đến tối, anh tiều phu chắc mẩm mình đã chặt được nhiều hơn số gỗ ngày trước đó. Nhưng khi đếm lại, anh giật mình phát hiện ra số gỗ mình chặt được chỉ được 15 cây.

Tự nhủ không thể để chuyện này lặp lại, sang ngày thứ 6, anh chàng thậm chí làm việc quần quật hơn hôm qua, không nghỉ lấy một phút. Thế nhưng, kết quả cuối ngày khiến anh rất buồn lòng khi số gỗ đốn được chỉ là 15 cây.

Anh chàng tìm đến ông chủ, buồn rầu thanh minh: “Có lẽ tôi đã mất đi sức mạnh của mình rồi thưa ngài. Tôi không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra”.

Ông chủ xưởng gỗ nhìn người tiều phu và chiếc rìu sứt mẻ của anh ta một lúc lâu, rồi thong thả hỏi: “Lần cuối cùng cậu mài chiếc rìu của mình là khi nào?”.

” Mài rìu ư? Tôi đã dành hết thời gian của mình để đốn cây, chẳng có giây phút nào ngơi nghỉ để mài rìu cả”, anh tiều phu thật thà đáp.

“Vậy đó chính là lý do đấy chàng trai”, ông chủ đáp lại.

Phải rèn luyện mới chinh phục được đỉnh cao

Thực tế, chàng tiều phu không phải là ví dụ cá biệt cho hình ảnh những người mải miết chạy theo mục tiêu đề ra mà quên mất việc phải chăm chút cho cỗ máy của mình. Sức khỏe, lòng đam mê và cả nỗ lực đều cần có thời gian nuôi dưỡng, hồi phục… thì mới có thể đạt được thành công trọn vẹn nhất.

Đôi khi, con người chỉ vội vã nhìn thấy thành công lớn ở cuối hành trình, mà quên mất những trái ngọt trên đường chinh phục thành công ấy. Người tiêu phu này tự hào khi đếm số lượng cây gỗ chặt về được, mải miết chạy theo lời khen của ông chủ, mà quên đi mất việc duy trì thành tựu đó như thế nào.

Có trên tay một lưỡi rìu bén, bạn sẽ tự tin để chinh phục thế giới. Đừng tự biến mình thành một chàng ngốc mãi hạ cây với lưỡi rìu cùn, hãy dành thời gian mài sắc nó, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ phải hối tiếc.

Với câu chuyện này, Abraham Lincoln đúc kết lại bằng một câu nói nổi tiếng: “Nếu cho tôi 6 giờ để chặt một cái cây, tôi sẽ dành 4 tiếng để mài rìu”.

Benh.vn (sưu tầm)

Bài viết Chiếc rìu cùn: Bài học từ người đàn ông vĩ đại của nước Mỹ đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/chiec-riu-cun-bai-hoc-tu-nguoi-dan-ong-vi-dai-cua-nuoc-my-9555/feed/ 0
Bài học để đời của cô gái trẻ: Đừng vì bề ngoài mà coi thường người khác https://benh.vn/bai-hoc-de-doi-cua-co-gai-tre-dung-vi-be-ngoai-ma-coi-thuong-nguoi-khac-8692/ https://benh.vn/bai-hoc-de-doi-cua-co-gai-tre-dung-vi-be-ngoai-ma-coi-thuong-nguoi-khac-8692/#respond Sat, 20 Feb 2016 06:53:31 +0000 http://benh2.vn/bai-hoc-de-doi-cua-co-gai-tre-dung-vi-be-ngoai-ma-coi-thuong-nguoi-khac-8692/ Không thể nhìn bề ngoài để đánh giá một người hay đánh giá bản chất của sự việc là bài học lớn rút ra từ câu chuyện nhỏ này.

Bài viết Bài học để đời của cô gái trẻ: Đừng vì bề ngoài mà coi thường người khác đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Không thể nhìn bề ngoài để đánh giá một người hay đánh giá bản chất của sự việc là bài học lớn rút ra từ câu chuyện nhỏ này.

Gần cuối giờ làm việc, một bà lão ăn mặc giản dị bước vào một ngân hàng rút tiền. Bà đến quầy rút tiền và điền đầy đủ vào tờ giấy lĩnh tiền sau đó bà đưa cho nhân viên giao dịch và nói:

“Cô ơi! Làm ơn cho tôi rút 500 nghìn, cảm ơn cô!”.

Nhân viên giao dịch nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng:

“500 nghìn thôi ạ? 500 nghìn thì bà cũng có thể rút trực tiếp ngoài cây được mà!”

Bà lão hỏi: “Thế tôi rút ở đây không được hả cô?”

Cô nhân viên đó trả lời: “Số tiền ít như vậy, bà ra cây rút trực tiếp đi ạ!”.

Bà lão nói: “Đằng nào tôi cũng vào đến đây rồi, cô cho tôi rút luôn ở đây đi!”.

Nhân viên giao dịch mặt hơi cau có nói: “Đây là quy định của ngân hàng, nếu bà không còn việc gì thì mời bà ra ngoài ạ, phía sau còn rất nhiều người đang chờ”.Nói xong, cô ta trả lại tờ giấy lĩnh tiền cho bà lão.

Bà không nói gì và đi ra hàng ghế chờ rồi viết một tờ giấy lĩnh tiền khác. Sau đó, bà lại đem tờ giấy lĩnh tiền quay trở lại chỗ nhân viên giao dịch và nói:

“Cô cho tôi rút toàn bộ số tiền trong tài khoản của tôi ra nhé!”.

Lúc này, cô nhân viên giao dịch thay đổi sắc mặt và lúng túng nói:

“Bà ơi, bà muốn rút 2 tỷ ạ? Nhưng hiện tại ngân hàng không có đủ tiền mặt từng này ạ!”.

“Vậy tôi có thể rút được nhiều nhất là bao nhiêu?”

Nhân viên giao dịch trả lời: “Dạ, bà có thể rút từ 500 triệu trở xuống ạ!”.

Bà lão nói: “Vậy làm phiền cô cho tôi rút 500 triệu cũng được!”.

Nhân viên làm đầy đủ mọi thủ tục và đưa cho bà lão 500 triệu. Thế nhưng, bà lão rút một tờ 500 nghìn từ trong số 500 triệu đó rồi nói với nhân viên giao dịch:

“Cô giúp tôi gửi lại 499,5 triệu nhé. Tôi chỉ cần rút 500 nghìn để thanh toán tiền mua hàng còn thiếu ở siêu thị bên kia thôi. Cảm ơn cô!”. Câu nói của bà lão khiến cô nhân viên giao dịch vô cùng xấu hổ, chỉ vì vẻ ngoài của bà lão mà cô đã có những hành động khiếm nhã.

Câu chuyện trên là bài học cho mỗi người, đừng xem thường bất kỳ khách hàng hay một người nào qua vẻ bề ngoài của họ. Bởi vậy có thể nói, đây là nguyên tắc bất di bất dịch và là cách đối nhân xử thế trong cuộc sống hàng ngày.

Benh.vn (theo vietnamnet.vn)

Bài viết Bài học để đời của cô gái trẻ: Đừng vì bề ngoài mà coi thường người khác đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/bai-hoc-de-doi-cua-co-gai-tre-dung-vi-be-ngoai-ma-coi-thuong-nguoi-khac-8692/feed/ 0
Bài học từ sự điềm tĩnh https://benh.vn/bai-hoc-tu-su-diem-tinh-8371/ https://benh.vn/bai-hoc-tu-su-diem-tinh-8371/#respond Wed, 03 Feb 2016 06:47:30 +0000 http://benh2.vn/bai-hoc-tu-su-diem-tinh-8371/ Benh.vn xin gửi đến bạn đọc một câu chuyện hay về bài học từ sự điềm tĩnh.

Bài viết Bài học từ sự điềm tĩnh đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Benh.vn xin gửi đến bạn đọc một câu chuyện hay về bài học từ sự điềm tĩnh.

Có một anh chàng dắt theo một con chó ngao Tây Tạng trị giá cả bạc triệu ra ngoài đi dạo. Anh ta hễ gặp ai cũng đều đem con chó ra khoe, lại còn huyênh hoang mà nói rằng: “Người nếu là không có bốn năm trăm cân sức lực thì kéo cũng không kéo nổi chú chó của tôi”.

Lúc này, anh chàng nhìn thấy một ông già bị hói đầu bên đường cùng với một con chó gần như đã rụng hết lông đang ngồi bên cạnh.

Con chó ngao Tây Tạng của anh ta hướng về phía con chó đó kêu sủa ầm ĩ, nhưng con chó già kia không thèm để ý đến nó.

Chàng trai cảm thấy không vui. Nói rằng: “Ông lão này! Con chó của ông lớn thế kia, là giống chó gì vậy? Hãy để hai con chó của chúng ta đấu với nhau thử xem? Nếu chó của ông thua hãy đưa cho tôi 500 đồng, còn nếu chó ngao Tây Tạng của tôi thua thì tôi sẽ đưa cho ông 2000 đồng”.

Ông lão nói: “Tôi đang lo lắng về thức ăn tháng sau của anh bạn già này đây! Nếu được thì hãy đánh cược lớn hơn một chút? Nếu chó của tôi thua, tôi sẽ đưa cho anh 5 vạn, còn nếu chó của anh thua thì anh hãy đưa cho tôi 3 vạn”.

Anh chàng cười lớn: “Con chó này của tôi là giống chó ngao Tây Tạng thuần chủng. Sau này, ông đừng có nói là tôi đã không nói cho ông biết trước. Được thôi!”.

Hai con chó giao tranh chưa được hai phút, chó ngao Tây Tạng kia đã bại trận, cũng không còn dám kêu sủa gì nữa.

Anh chàng thua mất 3 vạn đồng, vô cùng sầu não: “Ông này, con chó đó của ông là chó gì thế? Sao lại dũng mãnh thế kia?”

Ông lão vừa đếm tiền vừa nói: “Đến bây giờ tôi cũng không biết nó là chó gì nữa, trước khi chưa rụng lông thì gọi là sư tử!”.

Anh chàng nghe xong thì cười không được mà khóc cũng không xong!!!

Bất cứ lúc nào thì cũng đừng có khoe khoang, hãy giữ khiêm tốn! Khiêm tốn! Khiêm tốn hơn nữa!

Bạn khoe khoang cái gì, điều ấy nói rõ bạn đang thiếu cái gì

Những người có bản lĩnh thật sự, luôn luôn bảo trì một trạng thái bình tĩnh ôn hòa, giống như ông lão đó và “con chó già” của ông, chỉ là điềm đạm ung dung mà tồn tại.

Bạn đã là sư tử rồi, thì đâu cần phải chứng minh làm gì nữa? Đâu cần phải khoe khoang làm gì nữa?

Con người sống ở trên đời, không phải là để so đo với người khác. Bản thân hãy sống sao cho có ý nghĩa nhất, và làm ra những cống hiến vĩ đại nhất.

Benh.vn ( sưu tầm)

Bài viết Bài học từ sự điềm tĩnh đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/bai-hoc-tu-su-diem-tinh-8371/feed/ 0