Benh.vn https://benh.vn Thông tin sức khỏe, bệnh, thuốc cho cộng đồng. Tue, 31 Dec 2019 14:50:58 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.3 https://benh.vn/wp-content/uploads/2021/04/cropped-logo-benh-vn_-1-32x32.jpg Benh.vn https://benh.vn 32 32 Hãy nói với em: Em đừng đi https://benh.vn/hay-noi-voi-em-em-dung-di-8138/ https://benh.vn/hay-noi-voi-em-em-dung-di-8138/#respond Wed, 06 Dec 2017 06:34:55 +0000 http://benh2.vn/hay-noi-voi-em-em-dung-di-8138/ "Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người. Vì em cũng đang lạc lối. Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn. Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại. Giữ em đi và nói.. yêu em!" Trong cuộc đời mỗi người đều có những đoạn đường đột nhiên muốn đi một mình. Tôi năm đó cũng có một mong muốn như thế. Nhưng tôi không thể đi một mình, vì tôi còn có một tình yêu.

Bài viết Hãy nói với em: Em đừng đi đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
“Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người. Vì em cũng đang lạc lối. Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn. Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại. Giữ em đi và nói.. yêu em!” Trong cuộc đời mỗi người đều có những đoạn đường đột nhiên muốn đi một mình. Tôi năm đó cũng có một mong muốn như thế. Nhưng tôi không thể đi một mình, vì tôi còn có một tình yêu.

Tôi sinh ra vào khoảng thời gian ba làm ăn khốn khó rồi phá sản, và nằm ấp chín tháng mười ngày trong bụng người mẹ tài giỏi nhưng vì gia cảnh mà không thể gây dựng sự nghiệp, vì vậy dù mang thân con gái, trong lòng vẫn ấp ủ đầy những giấc mơ hoài bão. Trong dòng họ nhà tôi, có vài anh chị du học nước ngoài, tôi rất ngưỡng mộ, cũng ao ước được như họ. Đến khi có cơ hội, thì bên cạnh tôi lại có một người con trai, yêu thương và rất tốt với tôi, khiến tôi cũng không chắc mình có thể đủ mạnh mẽ mà một mình bay đến nơi đất khách quê người hay không. Tôi đã thử tung đồng xu để biết trong lòng mình muốn điều gì, nhưng tung ra mặt nào cũng thấy không thoải mái. Tôi quyết định sẽ hỏi người đó, nếu anh giữ tôi, thì tôi sẽ ở lại. Nhưng anh lại nói đó là giấc mơ của tôi. Anh tôn trọng quyết định của tôi. Học bổng du học đến bốn năm, không dài nhưng chưa bao giờ ngắn với những người yêu xa, nên chúng tôi không hề hứa sẽ đợi nhau, hay sẽ trở về.

Không còn gì hạnh phúc hơn được thỏa chí với mơ ước của mình. Những ngày ở trời Tây, tôi thỏa thích học tập, còn lén nhà trường đi tìm việc làm thêm để trải nghiệm cuộc sống du học cho trọn vẹn. Mỗi ngày trôi qua đều tràn đầy sức sống với tôi. Nhưng đến tối, khi trở về phòng lại cảm thấy rất buồn. Nhất là những ngày mới sang, còn chưa thích ứng mũi giờ, đêm đến chỉ thức, khóc và nhớ nhà, nhớ anh. Có đi xa mới biết mình quý trọng thế nào, tôi chợt thấy ân hận vì lúc còn ở Việt Nam, không nói với người ấy rằng tôi hứa nhất định sẽ trở về. Bây giờ thì không còn kịp nữa. Mỗi quan hệ mà mỗi ngày duy trì qua điện thoại và internet đã không đủ để giữ hai đứa lại. Cuối cùng, anh nói với tôi anh đã có bạn gái mới rồi. Tính đến thời điểm này, chúng tôi đã xa nhau hai năm, cũng dần quen với việc không còn hình bóng người kia bên cạnh, lúc này nghe thấy lời chia tay cũng không cảm thấy đau lòng gì. Sau khi chúc phúc cho người đó, tôi tự nhủ rằng, đây là con đường mình chọn, phải làm tốt vì chính mình đã muốn theo hướng này. Từ đó, tôi lao đầu vào học hành chăm chỉ hơn, cũng không đi làm thêm nữa. Cả ngày chỉ học, học ở trường về lại tiếp tục học. Chỉ có lúc đêm đến, khi trời tối đen làm tôi thấy nghẹt thở thì mới dừng lại, mới thấy mình thật cô độc. Đôi lần tôi gọi điện về nhà thăm hỏi ba mẹ, lân la hỏi thăm chuyện làng xóm, bởi nhà anh chỉ cách nhà tôi có mấy căn. Hôm qua mẹ nói: “Thằng T dẫn một con bé về ra mắt gia đình đấy.” Tôi thấy tay mình lạnh toát, run run. Đến hôm nay, vô tình nghe bài hát “Giữ em đi”, tôi đột nhiên òa khóc và nhận ra mình rất cô đơn và trống trải.

Nhớ những ngày cuối cùng còn ở lại Việt Nam, chúng tôi tranh thủ cùng nhau đi hết những nơi mình muốn. Chiều nào anh cũng chở tôi vòng quanh bờ hồ Bảo Lộc, lại chạy lên quảng trường hóng gió, rồi về công viên uống trà sữa, ăn cá viên. Bầu trời lúc đó thật xanh, mây xốp như bọt xà phòng, gió mang mùi hương ngọt lành của đất mẹ. Những ngày đó, tôi chợt thấy quê hương mình đẹp biết bao. Ở nơi đó có gia đình tôi lớn lên. Có người con trai tôi yêu thương. Những hôm đó, buổi tối, chúng tôi nắm tay nhau ngồi bên bờ hồ, nhìn mặt nước rung động lộng lẫy bởi ánh đèn chiếu xuống. Tôi hay dựa vào vai anh, hỏi em đi rồi anh có buồn không? Thật ra, nếu lúc đó anh nói anh buồn, tôi có lẽ sẽ không đi nổi. Nhưng anh lại bảo anh không buồn, vì em thực hiện được giấc mơ của mình, em vui, anh cũng vui.

Hôm trước ngày lên máy bay, tôi ở lại nhà anh không chịu về, hai đứa cùng nhau xem bộ phim “Sky of love”, cùng khóc như mưa, có lẽ vì bộ phim buồn, cũng có lẽ vì ngày mai phải xa nhau mất rồi. Cuộc chia ly không đến nỗi âm dương cách biệt như hai nhân vật trong phim, nhưng cũng thật đau lòng. Lúc ấy chúng tôi không hề biết, đó là lần chia ly vĩnh viễn, vì sau này chúng tôi không còn ở trong cuộc đời nhau nữa. Những ngày gần đây, tôi thấy mình hay ngẩn ngơ suy nghĩ. Hôm nọ cậu bạn tôi kể rằng cậu vừa chia tay, tôi hỏi lý do cậu lại nói không biết, bởi vì cậu không hỏi. Bạn tôi nói, trước giờ dù là ai cũng vậy, chỉ cần nói chia tay thì cậu sẽ đồng ý, không cần nhiều lời. Tôi nói với cậu rằng có nhiều khi, người con gái nói tạm biệt, chỉ là vì muốn nghe một lời níu giữ. Nhưng cậu bạn tôi vẫn không tin, vặn vẹo lại vì sao tôi biết? Vì sao tôi biết ư?Vì tôi cũng đã từng như thế. Thật ra, có rất nhiều cách để tôi thực hiện được ước mơ và hoài bão của mình. Nếu năm đó anh nói với tôi chỉ hai tiếng đơn giản “Đừng đi!”, tôi sẽ không bao giờ để anh ở lại. Dù có những đoạn đường tôi thật sự muốn đi một mình, nhưng cả cuộc đời dài rộng còn lại, tôi vẫn muốn đi cùng anh. Giá mà anh giữ em lại, anh à.

Benh.vn st.

Bài viết Hãy nói với em: Em đừng đi đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/hay-noi-voi-em-em-dung-di-8138/feed/ 0
Bà cụ 20 năm sống với xác chết con trai và câu chuyện về sự vô cảm của con người https://benh.vn/ba-cu-20-nam-song-voi-xac-chet-con-trai-va-cau-chuyen-ve-su-vo-cam-cua-con-nguoi-8603/ https://benh.vn/ba-cu-20-nam-song-voi-xac-chet-con-trai-va-cau-chuyen-ve-su-vo-cam-cua-con-nguoi-8603/#respond Thu, 01 Jun 2017 06:51:53 +0000 http://benh2.vn/ba-cu-20-nam-song-voi-xac-chet-con-trai-va-cau-chuyen-ve-su-vo-cam-cua-con-nguoi-8603/ Trên thực tế, khi cuộc sống phát triển, đời sống con người được cải thiện tốt đẹp hơn. Tuy nhiên không phải  tất cả mọi việc đều có tỷ lệ song hành, trong đó tình cảm giữa con người với con người là điều chúng ta cảm thấy trăn trở nhất. Tỷ lệ các vụ bạo lực gia đình, giết hại nhau trên thế giới gia tăng…

Bài viết Bà cụ 20 năm sống với xác chết con trai và câu chuyện về sự vô cảm của con người đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Trên thực tế, khi cuộc sống phát triển, đời sống con người được cải thiện tốt đẹp hơn. Tuy nhiên không phải  tất cả mọi việc đều có tỷ lệ song hành, trong đó tình cảm giữa con người với con người là điều chúng ta cảm thấy trăn trở nhất. Tỷ lệ các vụ bạo lực gia đình, giết hại nhau trên thế giới gia tăng…

Một người phụ nữ mù sống tại quận Brooklyn (New York, Mỹ) ở cùng với thi thể người con trai suốt 20 năm mà không hay biết trong khi anh chị em của bà không một lần đến thăm hỏi khiến những người lương tri trên thế giới cảm thấy đau lòng.

Cụ bà Rita Wolfensohn, bị mù mắt sống chung với con trai tại một căn nhà ở quận Brooklyn (New York, Mỹ) và hầu như không có người quen thân thích nào liên hệ cũng như chăm sóc bà. Bà Rita mất chồng vào năm 1987, có hai người con trai, Michael và Louis.

Phát hiện động trời

Chuyện động trời được phát hiện vào ngày 15/9 vừa qua khi Josette Buchman, chị dâu của Rita đến ngôi nhà của hai mẹ con để dọn dẹp đồ đạc và đưa bà đi kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện.

Khi Josette bước lên phòng ngủ tầng 2, một cảnh tượng kinh hoàng đã đập vào mắt bà khi nằm trên sàn nhà là một bộ hài cốt. Điều đáng nói là bộ xương này vẫn mặc đầy đủ trang phục, với áo sơ mi, quần jean và một tấm đệm mỏng được đắp trên lưng. Cảnh sát lập tức được gọi đến hiện trường để điều tra vụ việc.

Căn nhà bà Rita, nơi gia đình sinh sống

Một cảnh sát cho biết “Đó là một cảnh tượng như trong phim kinh dị”, “Mạng nhện và rác giăng đầy bên trong căn phòng nơi thi thể được tìm thấy như thể một chiếc xe rác vừa đổ vào đó”, không chỉ vậy, căn phòng còn nồng nặc mùi thối rữa của thực phẩm chứ không phải múi thối của thi thể.

Theo một nhân viên cảnh sát, điều tra ban đầu cho thấy bà Rita không hề hay biết về thi thể của con trai mình trong nhà. Khi bị thẩm vấn, bà Rita chỉ đơn giản nói rằng con trai đã dọn ra ngoài do không thể sống chung với một người phụ nữ mù như mình. Do con trai Michael đã qua đời vào năm 2003 ở tuổi 38 nên nhiều khả năng thi thể được tìm thấy trong căn nhà bà Rita là người con trai thứ 2, Louis.

Kết luận của cảnh sát

Sau khi khám nghiệm hiện trường, cảnh sát đã xác định nguyên nhân cái chết của thi thể trong nhà bà Rita là tự nhiên. Các nhận định ban đầu cho thấy nhiều khả năng xác chết này đã nằm trong nhà bà Rita suốt 20 năm qua vì lần cuối cùng có người nhìn Louis là từ cách đây 20 năm.

Được biết, bà Rita sống chung cùng Michael trong căn nhà của mình hiện tại và hầu như không liên hệ với bất kỳ người thân thích nào. Anh trai của bà, Joseph Buchman, hầu như cũng không liên hệ hay tới thăm nhà bà vì mối quan hệ giữa hai người không mấy tốt đẹp. Sau khi sự việc xảy ra, Joseph Buchman đã mang em gái đến bệnh viện để giúp vượt qua cú sốc.

Nơi lạnh lẽo nhất không phải là Nam cực hay Bắc cực

Khi câu chuyện của bà Rita được truyền thông đăng tải, nhiều người đã bày tỏ sự thương cảm với người phụ nữ mù bất hạnh và cho rằng người thân của bà đã quá vô tâm khi không để ý đến một người phụ nữ mù khiến một chuyện kinh khủng như vậy đã xảy ra. Tuy nhiên, không ít người đặt ra giả thuyết có thể bà Rita biết thi thể con trai đang ở trong nhà, nhưng vì quá thương con nên muốn con ở lại với mình.

Chuyện đã xảy ra và chúng ta chưa biết giả thuyết nào là đúng, sai? Tuy nhiên những người viết bài này muốn nhắn gửi đến cộng đồng rằng sự quan tâm, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau đối với từng thành viên trong mỗi gia đình, xã hội là điều quan trọng nhất để cuộc sống này tốt đẹp hơn.

Benh.vn (theo dantri.com.vn)

Bài viết Bà cụ 20 năm sống với xác chết con trai và câu chuyện về sự vô cảm của con người đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/ba-cu-20-nam-song-voi-xac-chet-con-trai-va-cau-chuyen-ve-su-vo-cam-cua-con-nguoi-8603/feed/ 0
Bạn thấy gì trong 4 phút nhìn vào mắt người thân? https://benh.vn/ban-thay-gi-trong-4-phut-nhin-vao-mat-nguoi-than-8748/ https://benh.vn/ban-thay-gi-trong-4-phut-nhin-vao-mat-nguoi-than-8748/#respond Wed, 13 Apr 2016 06:54:33 +0000 http://benh2.vn/ban-thay-gi-trong-4-phut-nhin-vao-mat-nguoi-than-8748/ Đoạn phim “4 phút kỳ diệu” thực hiện dựa trên nghiên cứu năm 1997 của Giáo sư Arthur Aron (chuyên ngành thần kinh học, Đại học Stony Brook). Ông chứng minh rằng, chỉ cần dành 4 phút nhìn sâu vào mắt đối phương, con người sẽ cảm nhận được sự gắn kết kỳ diệu. Thậm chí, nam nữ xa lạ có thể nảy sinh tình cảm yêu đương.

Bài viết Bạn thấy gì trong 4 phút nhìn vào mắt người thân? đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Đoạn phim “4 phút kỳ diệu” thực hiện dựa trên nghiên cứu năm 1997 của Giáo sư Arthur Aron (chuyên ngành thần kinh học, Đại học Stony Brook). Ông chứng minh rằng, chỉ cần dành 4 phút nhìn sâu vào mắt đối phương, con người sẽ cảm nhận được sự gắn kết kỳ diệu. Thậm chí, nam nữ xa lạ có thể nảy sinh tình cảm yêu đương.

Lần này, nghiên cứu được Prudential thực nghiệm trên các thành viên trong gia đình, với mục đích đánh thức những yêu thương đang dần phai nhạt. Nhóm thực hiện cho rằng, yêu thương vẫn luôn tồn tại, song mọi người phải sẻ chia bớt cho nhiều mối bận tâm khác. Khi mối quan hệ dần trở nên mong manh, “4 phút kỳ diệu” là một trong những cách đơn giản song hiệu quả, nhắc nhở bạn trân quý người thân yêu.

Chia sẻ từ những người trải nghiệm “4 phút kỳ diệu”

Chị Thùy Trang

“Sự xúc động đến từ những giây đầu tiên. Khi nhìn lại và so sánh với khoảng thời gian trước đây, mới thấy mẹ đã già đi nhiều. Tôi nhận ra mình nên dành thêm thời gian bên cạnh, chăm sóc mẹ”, chị Thùy Trang (32 tuổi), một người tham gia thử nghiệm chia sẻ.

Anh Xuân Sang

4 phút lắng đọng cũng khiến anh Xuân Sang (34 tuổi) cảm nhận được niềm tin yêu của vợ. Anh kể: “Chúng tôi đã đi cùng nhau một quãng đường dài. Vậy mà ánh mắt cô ấy vẫn như ngày nào, vẫn ánh lên sự nồng nàn, quyết liệt và hết mình với tình yêu. Tôi thấy bản thân như được tiếp thêm sự vững vàng để trân trọng hơn tình cảm quý giá của vợ”.

Bé Kim Như

Ánh mắt của bà khiến cô bé Kim Như (17 tuổi) nức nở: “Có lẽ ngoại đã giấu đi rất nhiều nỗi buồn phía sau ánh mắt. Chỉ đến khi nhìn sâu vào đó, em mới hiểu được phần nào. Em sợ một ngày ngoại sẽ bỏ em đi, lúc đó muốn ngoại cưng chiều cũng không được nữa”.

Ánh mắt buồn của người bà khiến Kim Như nức nở.

Chị Thu Bình

Chị Thu Bình (Liên Chiểu, Đà Nẵng) nói: “Tôi như thấy chính mình trong hình ảnh người con. Những tháng ngày ở bên, được mẹ chăm sóc lại ùa về. Vậy mà giờ đây, công việc, bạn bè, chồng con khiến tôi xoay vòng. Không có thời gian bên mẹ đã đành, đến cuộc điện thoại cũng chóng vánh. Tôi thầm trách bản thân, thời gian của tôi có thừa, nhưng mẹ thì không còn nhiều thời gian nữa”.

Anh Huy Hoàng

Sau khi xem lại đoạn phim đến 3 lần, anh Huy Hoàng (Bình Thanh, TP HCM) thấy hối lỗi, vì nhiều lần ba mẹ ở quê gọi điện nhắc vợ chồng cho con về chơi, nhưng anh khất lần. Cuối tuần này, ông bố trẻ quyết định sẽ đưa cả nhà về thăm, quây quần bên ông bà.

Lời kết

Đoạn phim nhắc nhở người xem, chỉ cần 4 phút thật sự nhìn nhau, mỗi người sẽ thấy trân trọng, thấu hiểu, sẻ chia những điều sâu kín tận đáy lòng. Dù với lý do nào, đừng chần chừ chia sẻ yêu thương đến người thân của bạn. Hãy gác lại buổi hẹn với đồng nghiệp để cùng vợ vào bếp; gạt điện thoại sang bên để nói với con trai “Chiều nay hai ba con mình đi đá bóng nhé”; hoặc ôm và nói “Con yêu mẹ”… Bạn sẽ cảm thấy, yêu thương chẳng ở đâu xa mà ở ngay những điều giản dị.

Benh.vn (Theo Vnexpress)

Bài viết Bạn thấy gì trong 4 phút nhìn vào mắt người thân? đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/ban-thay-gi-trong-4-phut-nhin-vao-mat-nguoi-than-8748/feed/ 0
Chàng trai hiếu thảo thiết kế giường cho bố bị liệt https://benh.vn/chang-trai-hieu-thao-thiet-ke-giuong-cho-bo-bi-liet-6290/ https://benh.vn/chang-trai-hieu-thao-thiet-ke-giuong-cho-bo-bi-liet-6290/#respond Thu, 24 Mar 2016 05:43:10 +0000 http://benh2.vn/chang-trai-hieu-thao-thiet-ke-giuong-cho-bo-bi-liet-6290/ Sinh ra trong một gia đình có bố bị liệt 2 chân, hơn 15 năm qua, Nguyễn Gia Tiến cảm nhận rất rõ những bất tiện trong sinh hoạt hàng ngày của người bệnh, sự vất vả của mẹ và những người phục vụ trong gia đình. Vì vậy ý tưởng thiết kế một chiếc giường cho người bị liệt 2 chân đã được ra đời.

Bài viết Chàng trai hiếu thảo thiết kế giường cho bố bị liệt đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Sinh ra trong một gia đình có bố bị liệt 2 chân, hơn 15 năm qua, Nguyễn Gia Tiến cảm nhận rất rõ những bất tiện trong sinh hoạt hàng ngày của người bệnh, sự vất vả của mẹ và những người phục vụ trong gia đình. Vì vậy ý tưởng thiết kế một chiếc giường cho người bị liệt 2 chân đã được ra đời.

Về hình thức, chiếc giường cho người bị liệt không khác một chiếc giường bình thường, tuy nhiên về kết cấu nó đảm bảo tính tiện dụng cho người bệnh.

 

Chữ hiếu là đạo nghĩa đền đáp công ơn của cha mẹ

Thông số giường được thiết kế cho bệnh nhân liệt 2 chân:

+ Kích thước 90 x 2,1 m.

+ Khung giường bằng sắt.

+ Giát gường bằng gỗ có thể tháo rời dùng làm ghế cho xe lăn (người bệnh có thể tự lên xe lăn hoặc từ xe lăn lên giường mà không cần có người phục vụ).

+ Giá đỡ bô cho người bệnh có thể tự vệ sinh (phần gỗ trên được khoét tròn để đi vệ sinh).

+ Cơ cấu có nhiều rãnh trượt, có ốc vít và có thể lắp ghép được (người bệnh tự làm hoặc người nhà có thể hỗ trợ).

Thiết kế mới được nghiên cứu từ thực tế cuộc sống, giúp người bệnh tự chủ trong sinh hoạt hàng ngày khiến tinh thần vui vẻ, thoải mái hơn.

Quan trọng hơn, đó còn là sự hiếu thảo và trách nhiệm của con cái đối với những người thân yêu trong gia đình.

Tác giả sáng chế cho biết, trong tương lai sẽ có những nghiên cứu cải tiến hoàn thiện hơn để hỗ trợ người bệnh.

Hải Yến – Benh.vn

Bài viết Chàng trai hiếu thảo thiết kế giường cho bố bị liệt đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/chang-trai-hieu-thao-thiet-ke-giuong-cho-bo-bi-liet-6290/feed/ 0
Đau thắt lòng với bài thơ của người con Hà Tĩnh xa quê gửi miền Trung ruột thịt https://benh.vn/dau-that-long-voi-bai-tho-cua-nguoi-con-ha-tinh-xa-que-gui-mien-trung-ruot-thit-8708/ https://benh.vn/dau-that-long-voi-bai-tho-cua-nguoi-con-ha-tinh-xa-que-gui-mien-trung-ruot-thit-8708/#respond Sat, 13 Feb 2016 06:53:48 +0000 http://benh2.vn/dau-that-long-voi-bai-tho-cua-nguoi-con-ha-tinh-xa-que-gui-mien-trung-ruot-thit-8708/ Miền Trung lũ lụt, người dân cả nước đau thắt ruột gan, thương xót cho một miền Trung đại nạn. Những nỗi đau chồng chất, những nỗi buồn tang thương, mất con, mất cả người thân và của cải, biết dùng lời nào để nói hết lòng đau của những con người nơi đây. Người dân cả nước luôn hướng về miền Trung ruột thị, mong cho những con sống đừng gây thêm đau khổ cho người dân nơi đây.

Bài viết Đau thắt lòng với bài thơ của người con Hà Tĩnh xa quê gửi miền Trung ruột thịt đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Miền Trung lũ lụt, người dân cả nước đau thắt ruột gan, thương xót cho một miền Trung đại nạn. Những nỗi đau chồng chất, những nỗi buồn tang thương, mất con, mất cả người thân và của cải, biết dùng lời nào để nói hết lòng đau của những con người nơi đây. Người dân cả nước luôn hướng về miền Trung ruột thị, mong cho những con sống đừng gây thêm đau khổ cho người dân nơi đây.

Người con  Hà Tĩnh xa quê nghe tin quê nhà lũ lụt, đã vô cùng đau xót và viết một bài thơ, gửi tới người miền Trung thương yêu, mong quê hương nhanh qua cơn hoạn nạn, cầu chúc cho cuộc sống của quê mình yên bình, không còn những khổ đau do thiên lũ lụt.

Có ai xa quê mà không đau đáu một lòng hướng về quê hương. Vì sự nghiệp, vì tương lai phải xa nơi mình sinh ra, những người con luôn một lòng hướng về nơi ấy. Đau đớn biết bao nhiêu khi nghe tin quê mình đang lầm than…

Bài thơ chất chứa tất cả tình cảm của tác giả Rong Rêu và gửi lời đau xót tới hoàn cảnh của những gia đình đã mất mát quá nhiều…

Khổ chi hoài rứa hả miền Trung ơi?

**

Khổ chi hoài rứa hả miền Trung ơi?

Biển chưa lành, xác cá phơi cát trắng

Lũ lại kéo về dập dềnh con sóng bạc

Bao mái nhà chìm ngập dưới nước sâu

**

Cuộc sống dân mình rồi sẽ về đâu?

Vốn đói nghèo nay lại càng cơ cực

Tài sản, ruộng vườn, cuốn trôi theo dòng nước

Mắt mẹ hiền hoen đỏ lệ chứa chan

**

Đến bao giờ mới hết cảnh lầm than

Mất mát đau thương biết lúc nào chấm dứt

Xa quê hương vẫn nặng từng khúc ruột

Tái tê lòng… nỏ biết gửi về mô

**

Vợ tìm chồng, mẹ trông ngóng con thơ

Tan học lâu rồi sao chưa về vậy nhỉ?

Nước ngoài kia lại lên cao như thế

Có biết đường mà tránh lũ không con ?

**

Cha dõi mắt, khắc khoải mỏi mòn

Nhìn con nước mà lòng buồn trĩu nặng

Ông trời ơi! Gieo chi nhiều cay đắng

Thương lắm quê mình… khúc ruột miền Trung.

Tác giả Rong Rêu, tên thật là Võ Văn Tùng, sinh năm 1987, cũng đã từng là tác giả của rất nhiều bài thơ xúc động trong cuộc chiến chống lại ung thư của ca sĩ Trần Lập và người mẹ dũng cảm Đặng Thị Huyền Trâm.

Sinh ra ở Hà Tĩnh, xa quê đã lâu, Rong Rêu hiện sống ở Đức vì sự nghiệp của mình, thấy quê hương lầm than, chàng trai trẻ không khỏi xúc động. Bài thơ là nỗi lòng và tình cảm chân thành của tác giả gửi tới đồng bào ruột thịt thân yêu.

Benh.vn (Nguồn Khám phá)

Bài viết Đau thắt lòng với bài thơ của người con Hà Tĩnh xa quê gửi miền Trung ruột thịt đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/dau-that-long-voi-bai-tho-cua-nguoi-con-ha-tinh-xa-que-gui-mien-trung-ruot-thit-8708/feed/ 0
Chuyện bây giờ mới kể https://benh.vn/chuyen-bay-gio-moi-ke-9386/ https://benh.vn/chuyen-bay-gio-moi-ke-9386/#respond Sat, 10 Oct 2015 07:06:41 +0000 http://benh2.vn/chuyen-bay-gio-moi-ke-9386/ Benh.vn mời bạn đọc cùng thưởng thức mẩu truyện ngắn cuối tuần. Câu chuyện về một nhà thơ tìm cách cứu một cô gái 18 tuổi có khả năng bị đuổi khỏi Trường Sư phạm cấp I Kiến An vì chửa hoang.

Bài viết Chuyện bây giờ mới kể đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Benh.vn mời bạn đọc cùng thưởng thức mẩu truyện ngắn cuối tuần. Câu chuyện về một nhà thơ tìm cách cứu một cô gái 18 tuổi có khả năng bị đuổi khỏi Trường Sư phạm cấp I Kiến An vì chửa hoang.

Năm 1963, một nhà thơ người Hải Phòng tên là Hà G. sang tôi chơi. Khi ấy, tôi là giáo viên cấp 2 dạy văn và sử ở vùng mỏ Mạo Khê, huyện Đông Triều, tỉnh Quảng Ninh. Anh kể cho tôi biết anh đang tìm cách cứu một cô gái 18 tuổi có khả năng bị đuổi khỏi Trường Sư phạm cấp I Kiến An vì chửa hoang, mà không có cách nào. Anh ta bảo nó đẹp và ngoan lắm. Chỉ cần một người nào nhận là người yêu của nó là xong. Tôi bảo sao anh không làm việc nhân đức cứu người đó. Anh bảo, không được, vì mình sắp cưới vợ rồi. Sau này tôi mới biết là anh nói dối. Thế là tôi viết thư cho cô và hẹn sẽ đến thăm để cứu cô. Tên cô là Nguyễn Thị N., người làng A,  huyện Vĩnh Bảo(*).

Tôi đạp xe đến nhà cô, khoảng 75-80km, thấy một ngôi nhà, tường xây, nhưng mái lợp rạ, cái sân rộng đã bóc gạch ra. Bằng kinh nghiệm cá nhân, tôi đoán đây là nhà một địa chủ đã xuống thành phần, vị cố nông nào đó đã trao trả, hoặc cho “chuộc” lại, sau khi tháo ngói trên mái và dỡ gạch dưới sân ra bán để có tiền tiêu. Vào nhà, thấy ông bố đang ngồi trên cái sập gỗ lim kiểu cổ, dáng rất quý phái, hút thuốc lào, cái điếu cổ rất sang với cái ống xe rất dài hình con rắn, rất trang nhã, bà mẹ ngồi nhặt rau muống dưới nền nhà, nền đất, vẻ mặt kiên nhẫn, mệt mỏi và âm thầm. Tôi nói: Thưa hai bác, cháu tên là Minh, 19 tuổi, làm giáo viên ở Mạo Khê, Đông Triều. Cháu đến xin lỗi hai bác là đã có “quan hệ” với em N., để xảy ra cái việc làm hai bác phiền lòng. Em N. chắc cũng đã thưa với hai bác rồi. Giờ cháu xin chịu trách nhiệm và sẽ lo một phần cho em.

Đời người con gái thật tội, có thể vì quá tốt và nhẹ dạ nên dễ bị lừa… (Ảnh minh họa).

Ông bố ngẩng lên, nhìn xói vào mặt tôi, hỏi: Thế ra là anh à? Lạ nhỉ? Có thật thế không? Thật ạ. Tôi thưa. Thế thì em nó ở dưới bếp. Ông ngần ngừ một lúc rồi nói, vừa nói vừa vút cái xe điếu rất dài làm tôi phát hoảng, tưởng ông vụt mình. Tôi xuống bếp, thấy N. đang nấu cơm. Trời nóng, bếp nóng. Cô ngồi, hai đầu gối ngang tai, bụng đã hơi to, liếc ngang thấy cô mặt gầy, cằm hơi nhọn, vêu vao, gò má hơi cao, nhiều nốt tàn hương. Tôi chợt nghĩ: Thế này mà Hà G. bảo là đẹp. Nếu mình lấy N. thì cũng chán. Nhưng rồi lòng thương đã choán hết tâm hồn tôi. Tôi bảo: Chiều nay, anh sẽ nhận trách nhiệm và làm các thủ tục để em không phải bị đuổi học. Sau này, em sinh con, nếu chúng ta thông cảm và thương yêu nhau, em có thể là vợ anh. N. khóc. Em không biết phải cảm ơn anh như thế nào và hoàn toàn không hiểu tại sao, anh lại tự nhiên nhảy vào cuộc. Thôi, em xin anh, anh hãy cứu giúp em cái đận này… Còn anh lấy em làm gì. Anh còn trẻ, lại trai tơ, việc gì mà phải khổ thế… N. khóc thành tiếng, đôi vai rung lên bần bật. Tôi rất thương, nhưng cũng không dám vuốt tóc hay xoa vai cô để an ủi…

Tôi đến thăm cô lần thứ hai, cô đã xin nghỉ học một tháng để sinh con. Lần này tôi thấy cô dễ coi hơn. Tôi bảo có cần anh ra nói trước với trạm xá xã để em ra sinh con không? Cô bảo không cần. Tôi tặng cô một tháng lương 45 đồng và 2 mét vải lụa trắng…

Khoảng hơn một tháng sau, tôi nhận được thư cô, báo tin, em đã sinh cháu gái, lấy tên anh làm đệm và đặt tên cho cháu là Minh Đ. Em cũng lấy tên anh đệm cho mình là Minh N. Em xin lạy anh một lạy và nói dứt khoát với anh rằng, em cấm anh, từ nay không được đến với em nữa. Em không tiếp.

Tôi kể lại chuyện và đưa thư cho bạn bè xem. Chả có ai khen tôi cả. Họ bảo tôi: Mày có máu “Đông Ki sốt” và “hấp mẹ nó rồi”. Sau này, nằm một mình trong đêm, ngẫm nghĩ lại, tôi biết N. đã có thai với ai. Vì tôi thường chậm hiểu, cái gì phải xảy ra rồi tôi mới biết rõ sự tình…

35 năm sau, năm 1998, nhân có việc qua Vĩnh Bảo, tôi đã lên xe đò đi A, định tìm đến ngôi nhà cũ của cô xem bây giờ mọi sự thế nào. Cũng thấy hay hay. Nhưng đến quá nửa đường, tự nhiên thấy mình vớ vẩn, vô duyên… nên tôi lại xuống xe và đi ngược để trở về Hải Phòng…

Gần đây, nhà văn Dương Thị Nhụn, Phó Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật thành phố Hải Phòng, bảo tôi: Anh có cần không? Sớm hay muộn thế nào em cũng tìm được tung tích cô gái năm xưa đó. Tôi bảo không cần. Mình thương cô ấy, rất thương. Cũng muốn biết sau đó cô ấy có được hạnh phúc không? Đời người con gái thật tội, vì quá tốt nên nhẹ dạ và dễ bị lừa… Chuyện đã cũ lắm rồi…

(*) Tên nhân vật đã được thay đổi.

Nhà thơ TRẦN NHUẬN MINH

Benh.vn( Theo SK&ĐS)

Bài viết Chuyện bây giờ mới kể đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/chuyen-bay-gio-moi-ke-9386/feed/ 0
Ngày đầu hai bé trao nhầm bên bố mẹ ruột https://benh.vn/ngay-dau-hai-be-trao-nham-ben-bo-me-ruot-8303/ https://benh.vn/ngay-dau-hai-be-trao-nham-ben-bo-me-ruot-8303/#respond Wed, 05 Aug 2015 06:46:12 +0000 http://benh2.vn/ngay-dau-hai-be-trao-nham-ben-bo-me-ruot-8303/ Cách đó không xa, cửa hàng tạp hóa của gia đình anh Khiên và chị Trang (phường Phú Thịnh, thị xã Bình Long, Bình Phước) cũng trở nên ấm áp hơn khi đón đứa con ruột của mình trở về. Nhưng họ đều chung nỗi niềm nhớ đứa con gái được nuôi ba năm nay dù không cùng huyết thống.

Bài viết Ngày đầu hai bé trao nhầm bên bố mẹ ruột đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
Cách đó không xa, cửa hàng tạp hóa của gia đình anh Khiên và chị Trang (phường Phú Thịnh, thị xã Bình Long, Bình Phước) cũng trở nên ấm áp hơn khi đón đứa con ruột của mình trở về. Nhưng họ đều chung nỗi niềm nhớ đứa con gái được nuôi ba năm nay dù không cùng huyết thống.

Bịn rịn phút chia xa

Ngày đầu tiên, bé Lan Anh cứ đòi được về chơi ở ngôi nhà mà nó đã từng ở gần bốn năm nay từ lúc lọt lòng. Chị Liên, mẹ nó cũng nào có yên lòng, cũng nhớ nôn nao mùi da thịt, nhớ tiếng nói cười của bé Yến đã bên chị bao lâu nay. Vậy là không chần chừ, người mẹ quyết định đưa con gái qua nhà bên kia để cùng dùng cơm tối.

Xe vừa dừng trước cửa nhà anh Khiên, bé Lan Anh đã chạy ngay đến ôm chầm bố nuôi mà bé vẫn nghĩ là bố ruột. Em đưa tay sờ từ mắt, môi đến hai gò má của bố, vừa hôn tới tấp lên má bố vừa liên tục nói: “Bố! Con nhớ bố!”.

Rời vòng tay bố nuôi, Lan Anh chạy sang chỗ mẹ nuôi và ôm hôn người mẹ đã nuôi dưỡng em bao lâu nay. Em sờ vào bụng mẹ và hỏi: “Em của con trong bụng mẹ có khỏe không hả mẹ?”. Câu hỏi của Lan Anh mà chị Trang thân thuộc từng mùi hương khiến chị trào nước mắt. Chị ôm con vào lòng, hôn tới tấp lên má con.

Ở ngoài sân, Ngọc Yến nhìn chị Liên với đôi mắt long lanh: “Mẹ cầm tay con, tập cho con viết chữ này đi…”. Chị Liên nhào đến ôm chặt lấy đứa con mình từng nuôi nấng mấy năm qua.

Đến giờ về, ai cũng nghẹn lòng khi chứng kiến giây phút chia tay của hai bé với bố mẹ nuôi. Không bé nào chịu rời xa. Một đứa khóc, đứa kia cùng khóc theo. Anh Khiên lại bế cả hai đứa trên tay dỗ dành…

Cả hai gia đình chấp nhận để con ruột của mình về với bố mẹ nuôi một đêm. “Ba năm bảy tháng có nhau, giờ không thể đành lòng chia xa được. Buồn vui lẫn lộn…” – chị Liên nghẹn ngào.

Bé Lan Anh về thăm nhà cũ và luôn miệng nói nhớ bố.

Hai gia đình cùng ăn chung bữa cơm sau khi đưa hai bé qua nhà chơi. Ảnh: HOÀNG GIANG

Bé Lan Anh về thăm nhà cũ và được mẹ Trang chăm từng muỗng cơm. 

Ba cha con anh Khiên không kìm được nước mắt trong lúc phải chia tay con gái nuôi Lan Anh.

Cuối tuần sẽ lại bên nhau…

Chiều 26-7, trong cuộc gặp thân tình giữa hai bên gia đình, anh Khiên ngỏ ý với chị Liên muốn cho cả hai bé đi học cùng nhau. “Giờ đứa nào cũng là con gái hết, điều gì tốt nhất cho các con thì anh em mình cứ cố gắng” – anh Khiên nói.

“Không những cho hai đứa học cùng trường, cùng lớp mà tôi còn muốn cho hai cháu ngồi gần nhau nữa. Để hai bé cùng lớn lên bên nhau như vậy sẽ vui hơn rất nhiều, chúng sẽ là chị em của nhau mà” – anh Khiên chia sẻ. Chị Liên cũng đã đồng ý và nhờ anh Khiên làm giấy tờ để Ngọc Yến được đi học.

Vì chị Liên đang mang thai đứa con thứ hai, gia đình cũng khó khăn nên anh Khiên sẽ lo mọi giấy tờ, thủ tục nhập học, đưa đón hai con đi học. Đến hai ngày cuối tuần, anh sẽ đưa con vào ở với chị Liên. Hai bên gia đình cũng đã đồng ý với quyết định này.

Từ khi nhận cháu ruột của mình, cả ông Nguyễn Duy Nghiên (ông ngoại nuôi của Lan Anh) và ông Điểu Sư (ông ngoại nuôi của Ngọc Yến) đều thương nhớ đến đứa cháu gái từng gắn bó gần bốn năm. Ngồi nhìn Lan Anh chơi đùa, ông Điểu Sư chỉ tay vào góc nhà và bảo: “Lúc còn ở đây, Yến nó hay chơi với con gấu bông này…”.

Về phần ông Nghiên, sáng nào cũng vậy, ông cố tình đẩy xe đi bán ngang qua nhà chị Liên để ghé vào đưa cho cháu nuôi gói bánh canh, ổ bánh mì cho cháu ăn sáng, nhìn cháu một chút cho đỡ nhớ…

Rời nhà bố mẹ nuôi, Lan Anh nằm ngủ ngoan trong vòng tay mẹ. Ngọc Yến cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu khi được bố mẹ ru ngủ. Mong những ngày sau, cả hai em luôn có những tháng ngày bình yên như vậy…

Benh.vn (Theo Pháp luật HCM)

Bài viết Ngày đầu hai bé trao nhầm bên bố mẹ ruột đã xuất hiện đầu tiên vào ngày Benh.vn.

]]>
https://benh.vn/ngay-dau-hai-be-trao-nham-ben-bo-me-ruot-8303/feed/ 0