Tất cả chúng ta ai cũng có một mục đích sống cho riêng mình, bất kể chúng ta là ai hay gốc gác chúng ta thế nào. Tôi thật sự tin rằng mỗi chúng ta đều có một hướng đi riêng trong cuộc sống cho dù tôi đã phải mất đến ba mươi năm mới tìm ra được điều mà tôi hằng mong mỏi.
Nhìn lại những gì đã qua, tôi nhận ra rằng bố mẹ đã vô tình uốn nắn để tôi trở thành tôi của ngày hôm nay. Chẳng hạn như, noi theo tính tự lập của mẹ đã mang lại cho tôi khả năng cần thiết để dám sống liều lĩnh về sau này. Sau mười năm làm việc cho một ngân hàng lớn ở Wall Street và giam mình trong những bức tường, đã có lúc tôi thét lên dữ dội: “Thế là quá đủ rồi!”. Từ tận đáy lòng, tôi biết mình có thể đạt được những thành quả nổi bật hơn thế.
Một hôm, khi đang đọc báo để tìm xem có cơ hội việc làm nào mới và đầy thử thách ở Wall Street hay không thì ngay lập tức tôi bị thu hút vào mục quảng cáo của Merrill Lynch. Họ đang cần tuyển thêm nhân viên môi giới chứng khoán, và những tiêu chuẩn chuyên môn được liệt kê trong đó rõ ràng là những thứ tôi đều đáp ứng được cả.
Lòng vô cùng phấn khởi, tôi đã gọi điện thoại và sắp xếp để gặp được một trong những phó chủ tịch chi nhánh ở thành phố New York. Rủi thay, ngay vào ngày hẹn, tôi lại bị cảm, sốt cao đến 40 độ và có nguy cơ không thể gượng dậy nổi. Thế nhưng tôi biết rằng đây là một cơ hội bằng vàng và vẫn nhất quyết đến gặp ông phó chủ tịch. Chúng tôi đã trò chuyện liên tục với nhau trong suốt ba tiếng rưỡi đồng hồ.
Vì cuộc trò chuyện của chúng tôi khá thân mật và thời gian của buổi phỏng vấn cũng khá lâu nên tôi rất đỗi ngạc nhiên và thất vọng khi ông ấy không nhận tôi vào làm ngay ở vị trí đó mà lại bảo tôi đến gặp mười hai trong số những nhân viên môi giới chứng khoán hàng đầu của công ty để được phỏng vấn thêm. Tôi nghĩ rằng dẫu sao thì đó cũng là một tín hiệu tốt.
Trong năm tháng sau đó, tôi đã gặp mặt mười hai người này, và người nào cũng cố làm tôi nản lòng khi nói: “Tốt hơn cậu nên trở về với công việc nhàn nhã tám tiếng một ngày ở ngân hàng đi”, “Việc này cậu không làm nổi đâu”, “Tám mươi phần trăm những người mới đều bỏ cuộc ngay trong năm đầu tiên” và “Cậu không hề có kinh nghiệm về đầu tư”. Trong thâm tâm, tôi cảm giác mình giống như một con chó đang hốt hoảng quặp đuôi mà chạy, nhưng tôi vẫn cố làm mặt tỉnh.
Cuộc phỏng vấn cuối cùng được ấn định vào một ngày đông giá rét, gió thốc dữ dội. Chỉ sau năm phút phỏng vấn, tôi nhận thấy rõ rang là vị phó chủ tịch chẳng biết phải làm gì với tôi. Hình như việc tôi lập được một kế hoạch tiếp thị dày hai mươi lăm trang với nhiều nghiên cứu đáng giá vượt quá mức yêu cầu của ông cũng chẳng có ý nghĩa gì. Và việc các nhân viên kinh doanh giỏi nhất của ông có ấn tượng tốt về tôi cũng chẳng ích gì.
Trong thời khắc mà tôi biết rằng sự liều lĩnh và lòng can đảm sẽ thay đổi tương lai tôi mãi mãi, tôi đã nhìn thẳng vào mắt ông ấy và nói: ”Thưa ông, nếu ông không nhận tôi vào làm thì ông sẽ không bao giờ biết được tôi có thể giúp ích cho công ty này như thế nào đâu”.
Khi nhận ra điều mình vừa nói, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng tôi, và tôi nghĩ: “Trời đất, mình vừa làm gì thế này?
Nhưng điều ông ấy nói với tôi ngay sau đó lại tựa như một khúc nhạc: “Được, tôi đồng ý nhận cậu”. Nhưng trước khi tôi kịp bắt tay ông ấy và vội ra về để báo tin vui cho mọi người thì ông lại nói thêm: “… với một điều kiện”.
Tim tôi như ngừng đập. “Cậu phải thôi ngay công việc ở ngân hàng trong vòng hai tuần kể từngày hôm nay và đăng ký học một chương trình huấn luyện trong ba tháng của chúng tôi, rồi sau đó phải thi lấy chứng chỉ môi giới chứng khoán và cậu phải đậu ngay lần thi đầu tiên. Nếu rớt, dù chỉ thiếu một điểm, cũng khỏi làm với tôi!” Tôi run lên như một chiếc lá. Miệng tôi chợt khô lại. Chưa bao giờ trong đời tôi lại thấy cần một ly nước như thế. Tôi nhớ lúc đó tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ mất tất cả nếu rớt kỳ thi đó, kỳ thi mà tôi nghe nói là khó như một kỳ thi dành cho các luật sư vậy. Tôi nuốt thật mạnh và nói giọng buồn bã: “Tôi chấp nhận”. Tương lai tôi lập tức thay đổi kể từ giây phút đó.
Sau khi thi đậu và nhận được giấy phép công nhận mình là một nhân viên môi giới chứng khoán, tôi đã phải nỗ lực suốt nhiều tháng liền, chỉ sống bằng tiền huê hồng, ăn mì ống, bánh mì sandwich với bơ đậu phộng và ngũ cốc. Nhiều đêm, tôi phải thức khuya làm việc để tìm kiếm khách hàng mới. Tôi thường rời văn phòng với tâm trạng thật mỏi mệt và kiệt sức hoàn toàn, tôi gần như muốn bỏ cuộc, vậy mà chẳng hiểu sao tôi cũng trở lại văn phòng tiếp tục làm việc vào sáng hôm sau. Đó là một khởi đầu gian khổ và trong suốt thời gian đó, tôi chẳng hề vui chơi hay tiếp xúc với ai cả.
Một trong những phần việc khó khăn và thử thách nhất của nghề môi giới chứng khoán là thực hiện vô số những “cuộc gọi lạnh lùng”. Mỗi ngày, chúng tôi phải thực hiện những cuộc gọi cho hàng trăm khách hàng tiềm năng – nhiều người trong số họ chưa bao giờ biết đến chúng tôi – để lôi kéo họ vào những thương vụ làm ăn mới. Từ chối là điều bình thường trong cuộc sống và tôi đã học cách để không cảm thấy bị tổn thương vì điều đó. Tất cả chỉ là một trò chơi với các con số mà thôi. Tôi càng gọi cho nhiều người thì tôi càng mở được nhiều tài khoản mới. Bên cạnh những cuộc gọi lạnh lùng, tôi còn phải chiều chuộng những khách hàng quá nóng nảy. Điều này chẳng dễ dàng chút nào!
Cuối cùng, tất cả những gian khổ đó của tôi cũng được đền đáp. Chưa đầy bốn năm, tôi đã trở thành một trong những người bán hàng giỏi nhất chi nhánh của tôi và tăng doanh thu cá nhân lên 1.700 %. Với lòng tin tưởng và sự kiên trì, tôi đã xây dựng và quản lý các danh mục vốn đầu tư trị giá nhiều triệu đô-la cho các khách hàng Mỹ. Điều này đã giúp tôi được xuất hiện trên trang bìa tạp chí Nghề nghiệp và Người tàn tật, trên CNN và nhiều tờ báo khác, kể cả tờ New York Times. Tất cả những thành công này đã mang lại cho tôi thu nhập cao, một vị trí quan trọng trong Ban Điều hành câu lạc bộ Merrill Lynch danh tiếng và nhiều giải thưởng về lĩnh vực bán hàng.
Đến cuối năm thứ tư làm việc tại Merrill Lynch, tôi cảm thấy chán nản và suy sụp tinh thần. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và trăn trở về những mục tiêu phía trước của mình cũng như về nơi mà mình sẽ đến.
Tôi đã cầu xin Chúa hãy chỉ cho tôi đi đúng hướng. Ơn trên đã nhắc nhở tôi vào đúng những khi tôi diễn thuyết trước hàng trăm người, khi làm lớp trưởng ở trường đại học và mấy năm sau đó, khi tôi đoạt giải nhất cuộc thi “Kể chuyện khôi hài”. Tôi nhận ra rằng mỗi lần tôi sắp nói chuyện với ai đó, tôi đều lấy cảm hứng từ những trải nghiệm với cảm xúc tuyệt vời, mãnh liệt, yên bình, kỳ diệu mà bất kỳ điều gì tôi đã làm cũng không thể sánh được. Tự nhiên tôi hiểu ra rằng Chúa đã ban cho tôi một kỹ năng nói chuyện trước đám đông để tôi có thể tạo nên sự khác biệt và giúp thay đổi cuộc đời của bao người.
Sau khi cân nhắc những chọn lựa của mình, tôi quyết định liều lĩnh một lần nữa. Tôi từ bỏ tất cả mọi thứ, kể cả nghề đầu tư nhiều lợi nhuận để làm một nghề khác mà tôi cảm thấy hài lòng hơn: một diễn giả truyền cảm hứng cho mọi người. Có rất nhiều người, kể cả bố mẹ tôi, cho rằng tôi bị khùng. Họ bảo: “Đấy là một giấc mơ huyễn hoặc, vì nó chẳng thực tế chút nào”. Tôi đã chẳng quan tâm đến những gì họ nói, và giờ đây cũng vậy.
Khởi đầu của cuộc hành trình đến với nghề diễn thuyết của tôi giống một cách kỳ lạ so với những gì tôi đã trải qua ở Merrill Lynch. Một lần nữa tôi lại ăn mì ống, bánh mì sandwich với bơ đậu phộng và ngũ cốc. Có lúc tôi chỉ còn vài đô-la trong túi và ăn mỗi ngày chỉ một bữa mà thôi. Nếu ai cũng ăn kiểu này thì ngành công nghiệp thực phẩm phải dẹp tiệm mất. Để tiết kiệm tiền, thay vì đi lại trong thành phố bằng xe điện ngầm thì tôi chỉ đi bộ hoặc đi xe đạp mà thôi. Tài xế taxi mà có thất thu thì cũng vì tôi.
Trong khi đó, để theo đuổi ước mơ của mình, tôi đã làm việc cật lực để tạo nên một thông điệp cá nhân phản ảnh được toàn bộ những trải nghiệm của mình trong thế giới tài chính và truyền cảm hứng để mọi người có thể sống tốt nhất.
Không gì trên đời này có thể giống với cảm giác mãn nguyện trong tôi khi hàng ngàn người nói rằng chính tôi đã giúp họ thay đổi cuộc đời bằng cách thúc đẩy họ chấp nhận rủi ro và tạo nên những thay đổi cần thiết.
Điều cốt lõi của thông điệp này là: “Nếu tôi làm được thì bạn cũng làm được”. Còn điều gì khiến cho ta mãn nguyện hơn thế? Và tôi xin nói rằng bởi vì tôi là một người bị điếc bẩm sinh.