Chúng tôi xin trích nguyên bài viết của tác giả Khang Minh để bạn đọc cùng suy ngẫm :”Giấc ngủ của những kẻ nợ đời …”
Đã 6 năm tôi không làm chuyên môn … Đôi lúc cũng nhớ nghề …. Nhớ những ca mổ, nhớ những tình huống …. Nhớ những so kè, nhớ những bất cập khi còn đang làm chuyên môn. Với người làm nghề y nói chung, bác sỹ ngoại khoa nói riêng …. Chưa bao giờ họ thực sự có một giấc ngủ đúng nghĩa … Một giấc ngủ no, ngon … trọn vẹn. Những ca trực, mổ … Những tiếng ồn ào của bệnh viện, những la hét trong phòng cấp cứu…. đại loại là tạp phí lù những âm thanh, thêm vào đó là trách nhiệm nghề nghiệp …. Tất cả những điều trên không cho phép họ có được một giấc ngủ …. Nhưng cũng như những con người bình thường họ có những giây phút không thể kiềm tỏa được nên những cơn buồn ngủ bất chợt kéo đến và họ thiếp đi trong trạng thái vô thức.
Bản thân tôi đã từng tham gia những ca mổ kéo dài đến cả 10 giờ đồng hồ …. Với tư cách nào cũng thế thôi … Từ bác sỹ mổ đến các bác sỹ phụ mổ hay các y tá phục vụ…. Trong ca mổ họ đều căng mình lên vì bệnh nhân… Trong họ lúc đó chỉ có một thứ mong mỏi: CA MỔ THÀNH CÔNG VÀ BỆNH NHÂN PHẢI SỐNG… Họ cũng rất căng thẳng…. Mọi thứ chỉ giãn ra khi ca mổ kết thúc. Sau ca mổ chúng tôi vệ sinh rồi mỗi người tìm cho mình một góc chỉ để ngủ và giấc ngủ đó không kéo dài quá 15 phút …. Rồi lại những ân thanh trở thành nỗi ám ảnh của nghề lại vang lên….
Trực đêm cấp cứu thì lại càng tệ …. Chỉ tâm niệm khấn khứa đêm nay đừng có ai bị cấp cứu … Thèm khát khao một đêm bình lặng trong cái phòng quỷ quái đó … Nhưng cũng có ngủ được đâu …. Chỉ là lơ mơ vậy mà thôi!
Mấy hôm nay cả nước xôn xao, báo mạng đì đùng… Phê phán, trách cứ về một bác sỹ nào đó ngủ gác chân lên bàn trong giờ làm việc…. Tôi viết lên đây với tất cả chân thành của một người yêu nghề và tôi tự hào với cái tâm nghề của tôi …. Chúng ta ai đó đang sống trong cuộc sống này chắc chắn không dưới một lần bước chân đến bệnh viện… Có bao giờ chúng ta để ý đến một việc … Bệnh nhân là một chuyện, người nhà bệnh nhân lại khác hẳn…. Họ ồn ào, vô tổ chức, mất trật tự, thiếu ý thức tuyệt đối… Tôi không trách họ, trách cái sự giáo dục cơ bản không đồng bộ mà thôi…. Nhưng chính những điều trên tạo nên một không khí kinh khủng ở bệnh viện…. Các bạn ai thử một ngày theo chân chúng tôi đi làm việc xem sao? Trong số chúng tôi cũng có những kẻ không ra gì, đặt mối lợi cá nhân lên hàng đầu…. Nhưng đa phần còn lại chúng tôi vẫn có cái tâm của những lương y…. Nhũng gì nhận được là sự soi mói và trách móc…. Mấy ai hiểu được những căng thẳng những bất cập mà chúng tôi đang phải gánh chịu…?
Người bác sỹ kia ngoài chuyện ngủ gật gác chân lên bàn hay giường bệnh gì đó…. Anh ta còn lỗi gì nữa không? Anh ta có vi phạm những đạo đức khác nữa không? Mọi người không hề biết mà! Nhưng sao lại trách như vậy? Có lẽ là hệ quả của xu hướng đám đông, ném đá tập thể chăng?
Bản thân tôi cũng căm ghét những đồng nghiệp mất chất …. Mang bệnh nhân ra cân đối với lợi nhuận…. Nếu có chăng những kẻ đó hiện diện tôi thề sẽ đấu tranh đến cùng ….! Mọi người hãy nhìn nhận công tâm cho một sự việc… Quan trọng hơn cả: HÃY LÀ MÌNH TRONG CÁCH ĐÁNH GIÁ…. Chúng tôi cũng là người…. Chúng tôi những kẻ NỢ ĐỜI…. Cũng thèm khát một giấc ngủ bình yên!