Trái tim người mẹ như nghẹn lại khi đọc bài “Bé trai tử vong vì bị diều khổng lồ cuốn lên trời” trên skcs.vn. Đau xót cho cậu bé xấu số ra đi khi tuổi đời còn quá nhỏ. Tôi khóc thương cho người mẹ mất con trong tích tắc bởi một chữ không ngờ.
Cơm áo gạo tiền mưu sinh chắc hẳn cậu bé này cũng giống như bao cậu bé khác con nhà nghèo. Cậu theo mẹ ra bãi bán hàng và cũng giống các trẻ em nhà nghèo khác cậu phải tự nghĩ ra trò để chơi mà trò chơi trẻ con thì biết đâu là nguy hiểm đâu là không. Bận rộn mưu sinh giữa dòng đời cơ cực mẹ cậu chắc cũng không thể ngờ con diều có thể cướp đi đứa con bé bỏng của mình. Biết trách ai vì cuộc sống là chuỗi những chữ ngờ không biết trước.
Cậu con trai tôi năm nay đã 5 tuổi, mỗi lần xuống bà ngoại trò chơi thích nhất của cháu là chơi đánh đu. Nhà bà trật nên cậu lấy hai thành ghế để thực hiện trò chơi của mình. Nhiều lần đã nhắc con cần thận không ngã, nhưng tôi cũng vướng vào chữ không ngờ vì cú ngã rất độc đáo của cậu con. Cậu bé đập nguyên cả mặt xuống nền gạch, lặng đi vì đau đơn, bé không khóc được nhưng tôi thì khóc vì trán bé cứ thế dần to như quả ổi. Tôi sợ gần như phát run lên nhưng cũng may là cháu không bị rạn xương trán.
Rồi một lần khác vốn tính nghịch ngợm nó bắt chước những người làm xiếc nhào lộn. Mẹ đã cấm và giải thích rất rõ cho cậu con về những gì có thể xảy ra vậy mà sau khi mẹ đi rồi, rầm một cái, tôi lại lần nữa lặng người trong nước mắt, trán của bé không sưng to như lần trước mà lần này lõm vào và dần thâm tím. Bác sĩ bảo bị rạn xương trán.
Cuộc đời là một chuỗi những bài học mà nó hoàn toàn không giống nhau. Các bạn hẳn cũng đồng ý với tôi rằng không thể rút kinh nghiệm vì bài học sau nó có giống bài học trước đâu mà rút kinh nghiệm. Tôi đoán rằng người mẹ của cậu bé tử vong vì con diều cũng đã không ngờ đến hậu quả thương tâm thế này. Nếu biết trước, ắt hẳn người mẹ đó đã không cho con ra bãi hoặc trông con cẩn thận hơn. Nhưng dù gì chuyện cũng đã xảy ra và dù có rút kinh nghiệm hay nói gì đi nữa thì cậu bé đó cũng không thể sống lại. Điều còn lại chỉ là nỗi dằn vặt suốt cuộc đời của người mẹ bất hạnh…
Hai tiếng “không ngờ” tôi đã từng nghe rất nhiều. Nhớ một lần đi biển các mẹ mải buôn chuyện với nhau, quay lại không thấy con đâu nữa. Bãi biển đông quá, tìm đâu đứa bé 5 tuổi bây giờ. Cả đoàn hớt ha hớt hải chạy khắp nơi mà không thấy. mẹ bé khóc lên khóc xuống, không đứng nổi may mà một lúc sau loa phóng thanh của bãi biển gọi lên. Ôi thật là hú hồn. Biển mênh mông, người cũng quá đông, sút chút nữa là mất con rồi.
Vậy nên các mẹ hãy đừng quá chủ quan mà rời mắt khỏi con trẻ. Dù là ở nhà hay chốn công cộng thì không nơi nào là an toàn với bé cả. Trẻ con luôn nghịch ngơm và luôn muốn khám phá nhưng chúng lại hoàn toàn không có kiến thức về những nguy hiểm, rủi ro. Hãy đừng chủ quan dù bạn đã dạy trẻ rất nhiều kỹ năng sống. Trước cuộc sống tươi đẹp nhưng cũng nhiều sự nguy hiểm này trẻ vẫn cần lắm sự tre chở và can thiệp đúng lúc của người lớn.
Benh.vn