Cách đó không xa, cửa hàng tạp hóa của gia đình anh Khiên và chị Trang (phường Phú Thịnh, thị xã Bình Long, Bình Phước) cũng trở nên ấm áp hơn khi đón đứa con ruột của mình trở về. Nhưng họ đều chung nỗi niềm nhớ đứa con gái được nuôi ba năm nay dù không cùng huyết thống.
Bịn rịn phút chia xa
Ngày đầu tiên, bé Lan Anh cứ đòi được về chơi ở ngôi nhà mà nó đã từng ở gần bốn năm nay từ lúc lọt lòng. Chị Liên, mẹ nó cũng nào có yên lòng, cũng nhớ nôn nao mùi da thịt, nhớ tiếng nói cười của bé Yến đã bên chị bao lâu nay. Vậy là không chần chừ, người mẹ quyết định đưa con gái qua nhà bên kia để cùng dùng cơm tối.
Xe vừa dừng trước cửa nhà anh Khiên, bé Lan Anh đã chạy ngay đến ôm chầm bố nuôi mà bé vẫn nghĩ là bố ruột. Em đưa tay sờ từ mắt, môi đến hai gò má của bố, vừa hôn tới tấp lên má bố vừa liên tục nói: “Bố! Con nhớ bố!”.
Rời vòng tay bố nuôi, Lan Anh chạy sang chỗ mẹ nuôi và ôm hôn người mẹ đã nuôi dưỡng em bao lâu nay. Em sờ vào bụng mẹ và hỏi: “Em của con trong bụng mẹ có khỏe không hả mẹ?”. Câu hỏi của Lan Anh mà chị Trang thân thuộc từng mùi hương khiến chị trào nước mắt. Chị ôm con vào lòng, hôn tới tấp lên má con.
Ở ngoài sân, Ngọc Yến nhìn chị Liên với đôi mắt long lanh: “Mẹ cầm tay con, tập cho con viết chữ này đi…”. Chị Liên nhào đến ôm chặt lấy đứa con mình từng nuôi nấng mấy năm qua.
Đến giờ về, ai cũng nghẹn lòng khi chứng kiến giây phút chia tay của hai bé với bố mẹ nuôi. Không bé nào chịu rời xa. Một đứa khóc, đứa kia cùng khóc theo. Anh Khiên lại bế cả hai đứa trên tay dỗ dành…
Cả hai gia đình chấp nhận để con ruột của mình về với bố mẹ nuôi một đêm. “Ba năm bảy tháng có nhau, giờ không thể đành lòng chia xa được. Buồn vui lẫn lộn…” – chị Liên nghẹn ngào.
Bé Lan Anh về thăm nhà cũ và luôn miệng nói nhớ bố.
Hai gia đình cùng ăn chung bữa cơm sau khi đưa hai bé qua nhà chơi. Ảnh: HOÀNG GIANG
Bé Lan Anh về thăm nhà cũ và được mẹ Trang chăm từng muỗng cơm.
Ba cha con anh Khiên không kìm được nước mắt trong lúc phải chia tay con gái nuôi Lan Anh.
Cuối tuần sẽ lại bên nhau…
Chiều 26-7, trong cuộc gặp thân tình giữa hai bên gia đình, anh Khiên ngỏ ý với chị Liên muốn cho cả hai bé đi học cùng nhau. “Giờ đứa nào cũng là con gái hết, điều gì tốt nhất cho các con thì anh em mình cứ cố gắng” – anh Khiên nói.
“Không những cho hai đứa học cùng trường, cùng lớp mà tôi còn muốn cho hai cháu ngồi gần nhau nữa. Để hai bé cùng lớn lên bên nhau như vậy sẽ vui hơn rất nhiều, chúng sẽ là chị em của nhau mà” – anh Khiên chia sẻ. Chị Liên cũng đã đồng ý và nhờ anh Khiên làm giấy tờ để Ngọc Yến được đi học.
Vì chị Liên đang mang thai đứa con thứ hai, gia đình cũng khó khăn nên anh Khiên sẽ lo mọi giấy tờ, thủ tục nhập học, đưa đón hai con đi học. Đến hai ngày cuối tuần, anh sẽ đưa con vào ở với chị Liên. Hai bên gia đình cũng đã đồng ý với quyết định này.
Từ khi nhận cháu ruột của mình, cả ông Nguyễn Duy Nghiên (ông ngoại nuôi của Lan Anh) và ông Điểu Sư (ông ngoại nuôi của Ngọc Yến) đều thương nhớ đến đứa cháu gái từng gắn bó gần bốn năm. Ngồi nhìn Lan Anh chơi đùa, ông Điểu Sư chỉ tay vào góc nhà và bảo: “Lúc còn ở đây, Yến nó hay chơi với con gấu bông này…”.
Về phần ông Nghiên, sáng nào cũng vậy, ông cố tình đẩy xe đi bán ngang qua nhà chị Liên để ghé vào đưa cho cháu nuôi gói bánh canh, ổ bánh mì cho cháu ăn sáng, nhìn cháu một chút cho đỡ nhớ…
Rời nhà bố mẹ nuôi, Lan Anh nằm ngủ ngoan trong vòng tay mẹ. Ngọc Yến cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu khi được bố mẹ ru ngủ. Mong những ngày sau, cả hai em luôn có những tháng ngày bình yên như vậy…
Benh.vn (Theo Pháp luật HCM)