Tâm sự của người mẹ tiễn con về thiên đàng
Một năm sau sự ra đi của cô con gái 7 tuổi bị căn bệnh ung thư quái ác, người mẹ đã chia sẻ với cộng đồng về giờ phút cuối cùng bên con với mong muốn tiếp thêm nghị lực cho những ai trong hoàn cảnh tương tự. Câu chuyện nghẹn ngào, đẫm nước mắt cho thấy tình mẫu tử thiêng liêng, chân quý như trời biển của cha mẹ với các con.
Những phút giây cuối cùng của Katie King (7 tuổi) người Anh đã bóp nghẹt hàng triệu trái tim về một sự thật -một căn bệnh ung thư vô phương cứu chữa ở ngay cả những quốc gia có nền y học tiên tiến nhất.
Katie King qua đời vào tháng 6/2016 khi mới chỉ 7 tuổi, sau 1 năm chống chọi với u não hiếm gặp có tên viết tắt là DIPG (khối u nằm giữa não), vốn chưa từng có ai sống sót.
Tâm sự của người mẹ tiễn con về thiên đàng
Một năm sau khi con gái mất, Jaime và David đã chia sẻ video về những giây phút cuối cùng của con gái, bóp nghẹt trái tim bất cứ ai theo dõi clip ngắn ngủi đó. Bày tỏ trên Daily Mail Online, Jaime cho biết cô đã rất khó khăn khi quyết định công bố video này. Nhưng cuối cùng cô muốn mọi người hiểu được sự thật đáng sợ của căn bệnh vô phương cứu chữa này.
Căn bệnh DIPG có gì đặc biệt?
DIPG là một khối u não hiếm gặp và không thể can thiệp. Những người bị bệnh sẽ không thể điều trị theo cách thông thường như hóa trị, xạ trị hay phẫu thuật như các bệnh ung thư khác.
Bệnh hầu hết gặp ở trẻ em trong độ tuổi 4 – 11 tuổi với triệu chứng mặt biến đổi, song thị, đau đầu, nôn vọt, yếu ớt, động kinh, mất thăng bằng.
Theo thống kê, hơn 90% nạn nhân tử vong trong 18 tháng sau chẩn đoán và mỗi năm có 100 – 150 ca mắc tại Mỹ.
Hiện, DIPG là căn bệnh vô phương cứu chữa và nguyên nhân gây bệnh vẫn là bí ẩn.
Việc phát hiện ra DIPG không hề đơn giản
Biểu hiện đầu tiên của bé Katie là lệch mắt – xuất hiện vào đầu năm 2015. Tiến triển tăng dần với biểu hiện sốt, vấp ngã, khó nói vào tháng 4/2016 nghĩa là 1,5 tháng trước khi bác sĩ xác định được bệnh.
Tuy nhiên, hành trình xác định bệnh cũng không hề đơn giản khi các bác sĩ đều cho rằng gia đình đã lo lắng thái quá trước biểu hiện ban đầu của Katie – khi tròng đen một bên mắt bị đẩy lệch dần ra khỏi mắt. Một bác sĩ nhãn khoa cho biết thị lực của Katie vẫn 20/20 nên gia đình bé đã không đi kiểm tra tiếp.
Nhưng đến tháng 4, khi cô bé bị sốt, họ nghĩ rằng đó là do vi rút. Cơn sốt chỉ kéo dài 1 ngày. Nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện cơn sốt 1 ngày. Tiếp đó, Katie bắt đầu mệt mỏi khi đi học và luôn ngủ rũ vào tất cả các buổi trưa. Thậm chí cô bé còn không thể đứng ra ngoài trời vì cảm thấy quá nóng.
Cơn sốt định mệnh thứ 3 xảy ra vào giữa tháng 5 trong khi Katie đang ở trường. Bố mẹ Katie lúc đó đang đi vắng nên đã nhờ người họ hàng đón về chăm sóc. Tuy nhiên, chỉ 1 ngày sau, người họ hàng này đã phải gọi điện cho Jaime thông báo tình trạng đi lại, nói năng của Katie khác thường.
Ngày tiếp theo, một lần nữa Katie phải nghỉ học vì sốt. Bố mẹ Katie đưa con đi khám và bác sĩ tiếp tục khẳng định chỉ là một cơn sốt bình thường. Không hài lòng với kết luận của bác sĩ, Jaime đã đưa Katie đến bác sĩ nhãn khoa.
Lúc này, bác sĩ nhãn khoa rất cẩn trọng thông báo cho gia đình “Thị lực của con gái bà cơ bản là 20/20 nhưng não cháu lại nói rằng đang nhìn mọi thứ nhân đôi – đây là một vấn đề rất nghiêm trọng” bởi vậy đã khuyên gia đình nên đến bệnh viện để kiểm tra. Nhưng Jaime đã đưa con đến 1 bác sĩ tư khác và ở lần khám thứ 2 này, bác sĩ cho rằng đó là biểu hiện thiếu sắt.
Vài tuần tiếp theo, tình trạng của Katie ngày càng tệ hơn, gia đình lại đưa Katie đi khám một bác sĩ khác. Xét nghiệm cho thấy bạch cầu trong máu rất cao nên bác sĩ đề nghị Katie uống thuốc trong 2 tuần nhưng gia đình quyết định đưa con đến bệnh viện, kể với bác sĩ về tất cả.
Trước khi thực hiện tất cả các xét nghiệm, vị bác sĩ này đã đưa thẳng người mẹ tới khu vực dành cho phụ huynh có con ung thư. Đến đầu tháng 6/2016, Katie chính thức có chẩn đoán bệnh DIPG và thông báo chỉ còn sống tối đa 9 tháng nhưng cũng có thể chỉ là 5 ngày. Nhịp tim của Katie rất chậm – chỉ khoảng 29 nhịp mỗi phút và sốt làm tăng nhịp tim, do nhiệt khiến máu bơm nhanh khắp cơ thể. Mặc dù đây không phải là triệu chứng của u DIPG nhưng là dấu hiệu rất đáng cảnh báo.
Nguyên nhân khiến nhịp tim của Katie thấp là do khối u đã gây áp lực lên van tim. Nếu việc chẩn đoán muộn hơn nữa, thời gian sống của Katie chỉ tính bằng ngày.
Mong con chết không đau đớn
Cùng với chẩn đoán gây sốc, gia đình Katie đối mặt với lựa chọn khác là tiêm trực tiếp hóa chất vào não, một thử nghiệm lâm sàng đi kèm rủi ro nếu bơm quá nhiều hóa chất. Cuối cùng, gia đình đã không lựa chọn phương pháp nhiều rủi ro này và tiếp tục đi tìm gặp 5-6 bác sĩ, đến khoảng 10 bệnh viện với mong muốn chữa khỏi bệnh cho con. Tất cả đều lắc đầu, thậm chí nhiều bác sĩ đã khóc vì biết rằng Katie sẽ sớm ra đi.
7 bác sĩ trong số đó đã đưa ra các điều trị thử nghiệm. Nhưng khi James thẳng thắn hỏi: “Nếu là con các vị, các vị sẽ làm gì?”, mọi bác sĩ đều trả lời: “Tôi sẽ về nhà, không điều trị gì cả”.
Khi đã xác định con mình sẽ chết, James bắt đầu nghĩ đến con mình sẽ ra đi như thế nào?
Thay vì tập trung tìm kiếm cách cứu chữa mới như gợi ý của bác sĩ, mẹ Katie nghĩ đến cách làm sao để con ra đi ít đau đớn nhất. Nhưng một lần nữa Jaime thất vọng.
Katie cảm nhận được cái chết của mình
Katie không biết khi nào mình sẽ ra đi bởi cha mẹ cô không muốn cô con gái 7 tuổi biết về khối u ác tính đang ở giai đoạn cuối.
Tuy nhiên, dường như cảm nhận được cuộc sống ngắn ngủi của mình, trước khi cơ thể rơi vào tình trạng kiệt quệ 1,5 tháng, Katie bắt đầu nói về thiên đường và nói: “Con không muốn chết” trong khi cha mẹ cô bé chưa bao giờ nói về điều đó với con.
Trong màu xanh da trời, Katie bắt đầu nói về thiên đường, vẽ những bức tranh về thiên đường với chính mình trong đó. Mỗi khi con gái hét lên: “Con không muốn chết”, James lại nói: “Con yêu, đó chỉ là tiếng nổ lách tách. Con sẽ lên thiên đường và mẹ sẽ đi cùng con”.
Clip giây phút tiễn biệt bóp nghẹt triệu con tim
Trong clip 40s, Jaime nằm bên Katie, trong khi David ngồi trên ghế. 2 bậc phụ huynh không ngừng vuốt tóc cho cô con gái bé bỏng và đảm bảo với cô bé rằng con sẽ không đau đớn lâu nữa.
Katherine yếu ớt, nằm bất động với 2 mắt mở to và nhìn thẳng lên trần nhà. Jaime ghi lại lời tựa: “Bạn sẽ nói lời tạm biệt với đứa con bé bỏng 7 tuổi của bạn thế nào khi cháu sắp mất? Vâng, hãy nói với con về sự may mắn khi không phải trải qua đau đớn nào”.
“Con sẽ có biết bao niềm vui khi được giải thoát khỏi cơ thể với những khối u ác tính đang lan nhanh. Sự chia sẻ của bạn sẽ khiến con cảm thấy tốt hơn mọi liều thuốc độc. Và rồi bạn hôn, vuốt ve con. Bạn thầm khóc để con không thấy mẹ đang lo lắng. Cuối cùng, sau 3 tiếng thở dài, con đã ra đi”.
Jaime đã cởi mở khi chia sẻ những hình ảnh ám ảnh người mẹ rất mực thương yêu con suốt 1 năm qua. Bởi bà muốn mọi người được nhìn thấy 1 sự thật, một sự thật mà không một chiến dịch truyền thông hay gây quỹ ung thư nào có được – đó là cái chết của một đứa trẻ 7 tuổi – chết vì không có phương cách nào cứu chữa.
Lời cuối cùng, Jaime nói “Mất con gái… không hề dễ dàng chút nào. Tôi không thể mô tả cảm xúc của mình”.
Benh.vn (Theo dantri.com.vn)