Một câu chuyện vui về việc đối nhân xử thế . Có thể nó hiện hữu hàng ngày mà bạn không hề nhận ra, đọc và rút ra bài học cho chính bản thân mình!
Tôn giả nọ, trong giờ chấp tác, đi ngang giếng nước, nhòm xuống, chợt thấy một cái quần đen nổi lều bều trong đó, liền hét toáng lên:
– Chèn đét ơi! Cái giếng nước này người ta dùng để nấu ăn, nấu uống, rửa hoa cúng Phật, rửa chén cập Tăng… mà ai ăn ở bất nhơn, làm rớt cái quần xuống đây, hỏng biết nữa hà…
Sau một hồi la lối, đương sự bèn dòm dáo dác, tìm tới tìm lui xem có ai đứng gần đâu đó để ngoắc tới phân bua… Nhưng thật xui xẻo, chung quanh vắng bặt như tờ.
Tôn giả này bèn dòm xuống giếng một cách bực tức… Và chợt bụm miệng la lên:
_ Í, chết cha rồi! là cái quần của mình..
Lập tức đương sự vội vàng lấy cây khoèo cái quần đa sự lên, vừa dáo dác canh chừng xem có ai nom thấy không. Và cũng thật là may mắn.. chưa có ai nom thấy hết.
Ðương sự vội vàng làm thinh, đi phơi cái quần và giữ im lặng như là.. thánh vậy.
Ý nghĩa
Ðây là một mẩu chuyện nhỏ rất thường xảy ra trong đời sống thường ngày của chúng ta. Cũng đồng thời là một sự kiện đó, một lỗi lầm đáng trách nhưng nếu do người khác gây ra thì chúng ta sẽ sẵn sàng hô hoán la rùm beng lên. Nhất là nếu người ghét cay ghét đắng thì… ta chỉ còn thiếu một việc là bắt loa phóng thanh lên để rao cho làng trên xóm dưới cùng nghe, cùng biết, cùng hay.
Nhưng, nếu lỗi lầm đó, do chính ta vô tình hoặc cố ý gây nên thì phải dáo dác nhìn xem có ai ngó thấy không và khỏa lấp đi thật lẹ… như vị tôn giả trong câu chuyện trên đây vậy.
Benh.vn (st)