“Công cha như núi Thái Sơn – Nghĩa mẹ như nước ngời ngời biển đông – Núi cao trời rộng mệnh mông – Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi”. Công lao sinh thành và dưỡng dục cả đời này con không thể nào quên. Bố hai tiếng ngọt ngào mà luôn được bập bẹ ngay từ khi mới tập nói.
Bố…
Nội kể, ngày sinh con ra nhà mình nghèo lắm, người ta bảo với bố đem cho con đi người ta sẽ cho bố nhiều tiền. Bố nói bố không cần tiền, bố chỉ cần con của bố.
Bố…
Ngày còn bé nội dẫn con đi khắp nơi, con chẳng nhớ rõ nơi đó là đâu nữa, con chỉ nhớ rằng nội dẫn con về Láng Sen mà Láng Sen thì xa nơi mình ở lắm phải không bố? Hôm ấy bố chạy chiếc ghe lên rước nội và con về, bố bảo con ngồi vào lòng của bố, tay bố xoa đầu con: “Nhỏ chó! Mày đi lâu bố nhớ”.
Bố…
Năm con học lớp 5 bố và gia đình mình lên Sài Gòn đi làm, bố làm thợ hồ, cực lắm, ăn chẳng dám ăn mà xài cũng chẳng dám xài, tiêu 1 ngàn bố cũng tiếc chỉ vì câu “để dành tiền gửi về cho tụi nhỏ ăn học”.
Bố…
Ngày con nói với bố “Bố ơi, con gái đậu tốt nghiệp rồi” mẹ bảo “bố mày mừng như lượm được vàng ấy, cứ cười tí ta tí tách suốt cả ngày.”…
Bố…
Một tháng ôn thi đại học của con, bố đi tìm nơi ôn thi cho con rồi ngày ngày bố tranh thủ giờ làm đưa con đi ôn rồi đón con về. Nhớ hôm con chuẩn bị thi đại học hình như đêm ấy bố không ngủ, bố nôn nóng còn hơn con nữa. Bố nằm đấy chờ trời sáng, 4h bố kêu con dậy, trường thi thì cách nơi mình ở không xa mà con mắt nhắm mắt mở bố đã tống lên xe.
Bố bảo: “Tranh thủ đi sớm chứ để kẹt xe là chết con ạ”.
Trên đường đi bố mua nào là bánh bao, bánh mì, xôi và nước lỉnh kỉnh để con mang theo, nhớ ngày đó trời còn tối om thì 2 cha con đã đến trường, dựng xe trước cổng 2 cha con ngồi bẹp xuống đất vừa đập muỗi vừa ăn sáng.
Bố…
Ngày con đậu đại học, bố cười tít mắt, lần ấy bố phải ăn chay một tuần trả lễ, bố nhăn nhó bảo với mẹ “Ăn xong đợt này tui ngán tàu hủ cả năm luôn quá bà ơi”, mẹ chỉ cười vì có đời nào thấy bố ăn chay đâu.
Bố…
Ngày con đau ruột thừa nhập viện, y tá hỏi “Anh chị muốn nằm phòng dịch vụ hay phòng thường?”, bố bảo “nằm dịch vụ đi cho con nó khỏe”.
Ngày bố bệnh y tá cũng hỏi như thế con nói “dịch vụ” bố bảo “thôi thôi….bố mày có nằm bao nhiêu đâu dịch vụ làm gì, nằm phòng thường đi cho nó đỡ tốn kém”. Nhìn bố mắt con cay cay!
Bố…
Con đi làm tiền lương công ty chậm trả hết tiền tiêu xài, con đùa bố “Bố ơi con gái đang “phá sản” rùi”, bố móc túi đưa con trăm ngàn. Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng không lấy. Bố nhét lại vào tay con “lấy đi, bố còn tiền”. Lần này con lại cay cay mắt!
Bố của con là người như thế đó, bố không phải là thạc sĩ, kỹ sư bố cũng không là doanh nhân vĩ đại, bố của con chỉ là bác thợ hồ, là công nhân là chú bảo vệ nghèo đã làm lũ cả cuộc đời mình vì vợ và vì các con…nhưng…….bố là người bố tuyệt với nhất trong tim con.
Benh.vn (sưu tầm)