Bác sĩ là một nghề cao quý, đầy áp lực và cũng nhiều rủi ro. Bên cạnh đó, những hoàn cảnh đặc biệt, những tâm sự đẫm nước mắt của bệnh nhân cũng khiến các vị y bác sĩ nghẹn ngào.
“Chị bảo em nên làm gì bây giờ?”
Tôi bối rối nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, đau đáu ấy mà nghẹn lời chẳng biết nói gì. Nếu là tôi, bạn sẽ nói gì với người con gái gầy trơ xương, da xám ngắt, đang run rẩy mang trong mình ba căn bệnh hiểm nghèo: ung thư nội mạc tử cung, suy thận độ 3, ung thư xương giai đoạn cuối và đang đếm từng ngày được sống này?
Em tên là Lê Thị Kim Huệ, sinh năm 1980 tại một vùng quê nghèo khó tỉnh Bắc Giang. Mồ côi cha từ năm 3 tuổi, hai mẹ con rau cháo nuôi nhau qua ngày, những tưởng thế đã là đủ bất hạnh, ngờ đâu căn bệnh suy thận quái ác đột nhiên đổ ập lên gia đình nhỏ bé ấy. Cơm chẳng đủ ăn, mẹ và em phải chạy vạy khắp nơi để chữa căn “bệnh nhà giàu” hao tiền tốn của. Khổ đau mãi nối tiếp khổ đau, Huệ tiếp tục mắc thêm liên tiếp hai căn bệnh hiểm nghèo. Giờ đây hai mẹ con lưu lại Khu lưu trú, Bệnh viện Bạch Mai để chạy chữa với hi vọng đã tắt ngấm từ lâu, chỉ còn mong mỏi sống nốt qua ngày.
Ở vào lứa tuổi của em, bạn bè đồng trang lứa đã lập gia đình, có một bầu trời hạnh phúc của riêng mình. Còn Huệ trước mặt tôi: thân hình gầy đét, xương xẩu, nước da vàng vọt, đôi bàn chân run rẩy, đi không vững với bao đau đớn, giầy vò… Huệ chỉ nặng vỏn vẹn 36kg, tuy mới 34 nhưng người ngoài nhìn em tưởng như đã ngoài 40 tuổi. Nói chuyện với chúng tôi, Huệ không ngừng ho và ôm ngực vì đau. Em yếu quá nên chỉ có thể thều thào. Nhìn em vật vã chống chọi với cơn đau dồn dập trên chiếc giường nơi góc căn phòng tối, chúng tôi không làm được gì hơn ngoài ứa nước mắt.
Bệnh nhân Lê Thị Kim Huệ mang trong mình ba căn bệnh hiểm nghèo: ung thư nội mạc tử cung, suy thận độ 3, ung thư xương giai đoạn cuối.
Đau đớn hơn cả là người mẹ của Huệ. Thương con, cô vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ dù đôi mắt đã trũng sâu vì nước mắt. Theo lời tâm sự của cô, họ hàng thân thích quá mệt mỏi và tuyệt vọng trước tình trạng của Huệ nên dần dần bỏ mặc, ở đây chỉ còn hai mẹ con nương náu vào nhau như ngọn đèn trước gió. Chi phí chạy chữa cho con đã khiến cô khánh kiệt, hai mẹ con thường xuyên phải nhịn ăn để lấy tiền chạy thận. Mới đây cô lại vừa nhận được tin mình mắc bệnh gan, nên mục đích sống của hai mẹ con giờ chỉ là để nhìn thấy nhau được thêm phút nào hay phút ấy mà thôi!
Từ giây phút đầu tiên gặp Huệ đến nay chỉ hơn hai tháng nhưng sức khỏe của em đã suy sụp nhiều.
“Chị bảo em nên làm gì bây giờ?” – Câu hỏi ấy cứ mãi cứa vào lòng tôi, khắc khoải. Dẫu biết rằng “nhân sinh là kiếp vô thường”, ai trong chúng ta được sinh ra đều đã mang một án tử, điều gì cũng có thể xảy ra, nhưng đớn đau đến như em thì thật bất hạnh quá! Bởi em còn quá trẻ để phải chờ đợi ra đi!
Chúng tôi không mong mỏi gì quá lớn lao, chỉ hi vọng các nhà hảo tâm cùng chung tay giúp sức với chúng tôi, mang cho em thêm một vài bữa cơm ngon, giúp cho có chút tiền tiêm thuốc để giảm bớt đi những cơm đau, kéo dài thêm những tháng ngày dễ chịu hơn cho một con người kém may mắn. Bởi cát bụi dẫu mai này có trở về cát bụi, thì tình thương mãi ở lại với đời!
Benh.vn